Liêu Hồng cũng cười nói: "Tiểu Phi, đừng nghĩ tới việc cướp người. Phía bên trên đã sắp xếp cả rồi. Có nói với tôi cũng vô dụng. Người đó đã được bổ nhiệm vào bộ phận nhân sự".
Bây giờ ngay cả Hoàng Phương Phi cũng có chút kinh ngạc, trên Liêu Hồng cơ bản chỉ có mấy người lãnh đạo cấp cao, trong số đó còn có phó chủ tịch Vương Lệ Trân, gần đây có tin đồn rất lớn về anh chàng rể hiền, chả trách sao tên lại quen như thế, hơn nữa tuổi tác cũng trùng khớp.
Hoàng Phương Phi mỉm cười, muốn tìm một thời điểm thích hợp để làm quen, cho dù tin đồn có phóng đại cỡ nào, dù có đúng hay không thì mon men làm quen sớm hơn vẫn tốt hơn.
Liêu Hồng nói cho Lâm Bằng kết quả phỏng vấn rồi bảo hai người rời khỏi phòng họp, đương nhiên không quên bảo Lâm Bằng nửa giờ sau thông báo kết quả phỏng vấn.
Sau khi Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi mang theo suy nghĩ riêng rời khỏi phòng họp thì Liêu Hồng đã gọi một cuộc điện thoại: "Cô cả của tôi ơi, cô hay ghê đó! Cô ném cho tôi một củ khoai bỏng mà cũng không thèm quan tâm tôi có chịu được hay không. Theo ý xấu của cô thì tôi đã chăm sóc đặc biệt cho cậu cả rồi đó. Cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra một cách vững vàng, nhưng bây giờ cậu ta đang trách tôi tại sao lại làm thế đây. Tôi cũng không quan tâm chuyện vợ chồng nhà cô đâu, nhưng cũng đừng lôi lão già nua ốm yếu như tôi vào chứ. Nếu không sau này khi cậu ta lên chức rồi sẽ xử tôi đầu tiên đấy. Tôi chuẩn bị mời cậu ta đi ăn tối, hy vọng có thể xua tan bất bình của cậu ấy đây".
“Ông Liêu, ông đừng phàn nàn nữa, tên kia thật sự đã trả lời hết tất câu hỏi của ông sao?", Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin.
Liêu Hồng xoa lông mày, ông ta nói không nên lời: "Cậu ta mà gọi là trả lời á? Đơn giản giống tát vào mặt ấy. Quá tàn nhẫn. Cậu ta dùng một bài báo cáo có thể so sánh với luận án ném thẳng vào mặt tôi đây này, bằng ba thứ tiếng đấy. Mẹ kiếp, mặt mũi của người có thể làm giáo sư giảng bài ở đại học Bắc Hải như tôi biết để ở đâu?"
Vương Lệ Trân ở đầu bên kia im lặng một lát rồi mới hỏi: "Liêu Hồng, ông không kết hợp với bố tôi lừa tôi đấy chứ?"
"Cô cả, thề với trời đất, tôi đã biết cô từ khi cô còn bé xíu, cô đã từng thấy tôi nói dối lần nào chưa? Cậu cả này dữ tợn quá, cô có thể nói thật cho tôi biết cậu ta chui từ chỗ nào ra được không?", vẻ mặt Liêu Hồng tràn đầy chua xót nói.
"Đừng lo lắng, anh ta không có cơ hội để trả đũa ông đâu, bởi vì anh ta hoàn toàn không phải là cậu cả như ông nói. Được rồi, tôi nợ ông một ân huệ. Con trai ông không phải muốn được chuyển sang bộ phận sản xuất sao, tôi đã đồng ý rồi, được chưa?"
Liêu Hồng kinh ngạc, cả người ông ta run lên, không còn giữ được bình tĩnh thường ngày: "Không phải nói đùa chứ?"
“Ông Liêu, ông nói đã chứng kiến tôi trưởng thành, vậy ông thấy có khi nào tôi nói dối chưa?”, Vương Lệ Trân vui vẻ nói.
Liêu Hồng mỉm cười mãn nguyện: "Được rồi, cô cả, cô đừng lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ coi Long Thiên như Bồ Tát sống. Như thế được không?"
“Không!”, người luôn luôn hòa nhã như Vương Lệ Trân đột nhiên nghiến răng: “Ông phải hành hạ chết anh ta. Nếu có thể đuổi anh ta ra khỏi Vương Thị thì đừng nói tới chuyển đơn vị, khi đó tôi sẽ trực tiếp đấy Lâm Bằng xuống cho con trai ông lên chức!"
Vương Lệ Trân cúp điện thoại, còn Liêu Hồng thì sững sờ, cô cả định chơi trò gì vậy, trâu bò đánh nhau sao lôi cả đám ruồi muỗi các ông vào thế?
"..."
Sau khi bước ra khỏi phòng họp mà vẫn chưa biết kết quả cuộc phỏng vấn thì Long Thiên vô cùng buồn bã, mặc dù tất cả những câu hỏi vừa rồi anh đều đã được trả lời được, nhưng chỉ cần tinh ý thì có thể thấy rằng Liêu Hồng có ý định chủ yếu nhằm vào anh. Anh nghĩ qua cũng biết là do vợ anh, anh cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi, nhưng chỉ sợ tính tình của anh quá cứng rắn làm mất lòng gã trọc đó, đến lúc đó người chịu thiệt chính là anh thôi.
Long Thiên đang suy nghĩ thì một cô gái đến gần anh rồi nói: "Anh Long, phỏng vấn thế nào rồi?"
Giọng nói có chút quen thuộc, Long Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy chính là cô nàng ngực bự mất não Mộc Tiểu Nhã, anh lập tức cười nói: "Sao cô lại xuống đây?"
Cô ấy chớp đôi mắt đáng yêu nói: "Tôi đặc biệt dành thời gian đến cổ vũ cho anh, anh đừng nói với chủ nhiệm nhé!"
"Nếu thế thì tôi được gì chứ?”, Long Thiên mỉm cười, ánh mắt anh đánh giá vòng một của Mộc Tiểu Nhã. Nếu ngực bự có thể kẹp chết người, thì Long Thiên sẵn lòng chết trong tay Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã đơn thuần không phát hiện ra suy nghĩ đen tối của Long Thiên, cô ấy vẫn hồn nhiên nói: "Tôi có thể mời anh ăn tối, dù sao cũng để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi ngày hôm qua".
“Chỉ ăn thôi hả?”, Long Thiên hiển nhiên có chút thất vọng, anh còn tưởng rằng Mộc Tiểu Nhã sẽ nói lời cổ quái giống như hứa hẹn, cuối cùng sau bữa ăn sẽ tự mình dâng đến miệng anh.
Mộc Tiểu Nhã sợ Long Thiên nghĩ mình keo kiệt nên lập tức giải thích: "Tôi vừa mới nhận lương, tôi hứa sẽ đưa anh đi ăn một bữa ngon miệng, tôi không thiếu tiền đâu!"
Long Thiên mỉm cười gật đầu, Mộc Tiểu Nhã, tò mò nói: "Buổi phỏng vấn của anh thế nào?"
"Tôi đều trả lời hết rồi, nhưng không biết bên kia có hài lòng hay không”, Long Thiên lắc đầu nói.
Mộc Tiểu Nhã hé miệng cười, cô ấy giơ tay lên làm động tác cổ vũ nói: "Nhất định có thể làm được, anh giỏi lắm!"
Long Thiên sững sờ, vì anh nhìn thấy một bóng dáng khác qua hành động của Mộc Tiểu Nhã. Trong ba năm học cấp 3, bóng dáng đó luôn tạo dáng như thế bất cứ khi nào anh gặp vấn đề và cảm thấy thất vọng. Nhìn Mộc Tiểu Nhã và người đó có chút giống nhau, chỉ là không cột tóc đuôi ngựa thôi.
Nhìn thấy Long Thiên sững sờ thì Mộc Tiểu Nhã khua tay trước mặt anh rồi tự hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Long Thiên phản ứng lại rồi cười khổ nói: "Nếu cô để tóc đuôi ngựa thì nhất định sẽ rất đẹp!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!