Lọc Truyện

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Suy nghĩ của Vương Manh Manh xoay chuyển rất nhanh, Long Thiên lại phá vỡ sự im lặng nói: “Chị cô đâu?”  

             “Trong phòng sách đọc sách ấy”, Vương Manh Manh đáp lời.  

             Long Thiên ồ một tiếng, Long Thiên vừa mới bị Mộc Tiểu Nhã đả kích nên không muốn cãi nhau với Vương Manh Manh, đang tính đi về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.  

             Kết quả, không ngờ Vương Manh Manh lại đột nhiên hỏi: “Đồ xấu xí, chút nữa anh có rảnh không?”  

             Long Thiên thờ ơ nói: “Tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn đi làm”.  

             “Cái loại người như anh mà cũng đi làm à, cái công ty kia cũng dám thuê anh?”, Vương Manh Manh tỏ vẻ khinh thường, cô ta thực sự không thể nói chuyện tử tế được với tên này.  

             Long Thiên lạnh lùng phản kích nói: “Tôi không phải là một cô thiên kim nhà giàu nào đó, vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, cuộc sống chưa từng phải lo nghĩ gì, tôi phải nuôi sống bản thân, còn phải nuôi vợ, nếu dì nhỏ không hiểu chuyện sau này đòi tôi cho tiền đi phá thai thì ít nhất tôi cũng phải cho được chứ”.  

             Vương Manh Manh giống như chó bị dẫm phải đuôi, nhảy đổng lên nói: “Anh ăn nói cái kiểu gì đấy, mẹ kiếp anh mới đi phá thai, nói năng bẩn thỉu”.  

             “Tôi cũng có nói rõ tên ai ra đâu, cô làm gì mà phải vội vàng vơ về mình?”, Long Thiên bật lại.  

             Vương Manh Manh bị làm cho tức phát điên, đang định nổi cơn tam bành cãi tay đôi với tên này, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện hồng môn yến kia thì chỉ đành phải đè nén lại cơn tức trong lòng, đổi một giọng khác nói: “Chút nữa tôi muốn đi hát, anh đi theo làm sứ giả hộ hoa cho tôi”.  

             “Không rảnh”, con nhãi này đột nhiên khác thường thế này thì chắc chắn có vấn đề, Long Thiên còn lâu mới nhảy vào hố của cô ta.  

             “Sao con người anh lại như vậy, một mình tôi con gái nửa đêm ra ngoài uống rượu với người ta, thế mà anh yên tâm được à?”, Vương Manh Manh không bỏ cuộc, tiếp tục gào lên.  

             “Tôi dị ứng với rượu, cũng không thích uống rượu xong lái xe, đi với đám học sinh cấp ba lại còn có khoảng cách thế hệ, đi theo cũng nhạt nhẽo”, Long Thiên lắc đầu nói.  

             “Có cả người đẹp đấy”, Vương Manh Manh dụ khị.  

             Long Thiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn kiên trì nói: “Không đi”.  

             Dì nhỏ nhà anh là kiểu tính tình hung hãn, lúc nào cũng có thể gây ra những việc khiến cho người ta kinh hãi, Long Thiên còn lâu mới tin cô ta chỉ bảo mình đi làm sứ giả hộ hoa đơn giản như vậy. Chắc chắn là có không ít âm mưu đang chờ đợi mình, Long Thiên kiên trì thái độ kính nghiệp và nguyên tắc làm người.  

             “Rất nhiều, hơn nữa đều là những cô gái độc thân, trẻ trung, ngon lành, mọng nước, cởi mở, chỉ cần anh nghĩ ra được, không có thứ mà Vương Manh Manh này không tìm ra được”, Vương Manh Manh dai như đỉa thuyết phục.  

             Long Thiên nói đùa: “Không có ảnh thì không có chân tướng”.  

             Vương Manh Manh ném điện thoại của cô ta qua, giống như tú bà trong KTV nói: “Anh tự lật ảnh mà xem, anh nhìn trúng ai thì tôi sẽ gọi người đó cho anh”.  

             Long Thiên liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, quả thực bề ngoài đều rất đẹp, ngực to, mặt nhỏ. Ảnh chụp bên trong máy toàn không phải là đeo túi hàng hiệu thì là lái xe sang, không thì cũng là khách sạn năm sao hoặc là ảnh chụp tự sướng tủ đồ hiệu, hoặc nếu không thì mặc những bộ đồ sexy để lộ ra đôi chân thon dài đi tất giấy màu đen, Long Thiên vừa oán hận đám nữ sinh cấp ba bây giờ không biết liêm sỉ, vừa xem đến mức sung sướng.  

             Vương Manh Manh lúc này không quên bỏ thêm một câu: “Long Thiên, đám bạn bè này của tôi đều thuộc kiểu đẹp mà không lẳng lơ, là con nhà gia giáo thực sự, cuộc sống cá nhân không hề bừa bãi, những loại kém chất lượng thì tôi đã cho vào danh sách đen rồi, tôi có thể lấy nhân cách của mình để đảm bảo, có thể giúp anh bớt phải vật lộn phấn đấu mười năm”.  

             Long Thiên ném chiếc điện thoại lại cho Vương Manh Manh nói: “Sao nào? Bé tí tuổi ranh mà muốn chơi trò dùng đường cong để cứu quốc à? Muốn để người phụ nữ khác cướp tôi đi, cho chị cô được giải thoát à”.  

             “Thông minh”, lần này Vương Manh Manh rất là thành thật.  

             Long Thiên cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ chị cô, nếu tôi đi thì chị cô cũng phải đi”.  

             “Thối lắm, vậy thì tối nay anh còn tự ý rời bỏ vị trí công tác nữa kìa!”, Vương Manh Manh phản bác.  

             Việc này cũng là có lý do, nhưng mà Long Thiên không muốn giải thích, cho dù có giải thích rồi Vương Manh Manh cũng không hiểu được, lại còn cho rằng anh chẳng qua là viện cớ mà thôi.  

             Đúng vào lúc hai người đang căng thẳng thì Vương Lệ Trân đọc xong sách đi ra phòng khách, Vương Manh Manh lập tức không dám vênh váo nữa, Long Thiên cũng có chút ngượng ngập. Vương Lệ Trân ở trong phòng sách đã nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ từ lâu, mặt chẳng có biểu cảm gì nói: “Anh đi theo Manh Manh đi, nếu không chút nữa nó sẽ làm ầm lên cả buổi tối đấy”.  

             Vợ đã đưa ra yêu cầu rồi, Long Thiên chỉ đành phải gật đầu, xem ra Vương Lệ Trân rất chiều chuộng cô em gái của mình, chẳng qua là anh vẫn bổ sung thêm một câu khiến cho Vương Manh Manh tức đến mức suýt nữa thì hộc máu: “Chúng tôi đi KTV, cô cũng đi cùng nhé?”  

             Vương Lệ Trân hiển nhiên hơi sửng sốt, hai mắt trợn tròn, không biết là đang nổi cáu hay là ném một ánh mắt hút hồn về phía Long Thiên nói: “Trong vòng xã hội của Manh Manh có không ít người đã bị tôi dạy cho một bài học, tôi đi thì bọn chúng khỏi cần chơi nữa”.  

             Đại khái Vương Manh Manh cũng hiểu được nội tình của việc này nên cũng xen vào nói: “Chị tôi không thích hợp để đi đến những nơi như vậy, Long Thiên, anh rốt cuộc là có đi hay không, không đi thì tối nay tôi tự đi một mình!”  

             Thấy em gái đã nói như vậy, Vương Lệ Trân cũng có chút không yên tâm nói: “Anh cũng đi theo đi, Manh Manh đi một mình tôi cũng không yên tâm”.  

             “Vậy cô thì sao?”, Long Thiên hỏi  

             Vương Lệ Trân lộ ra một nụ cười hiếm thấy nói: “Anh cứ để Tiêu Ngọc Phong đã đứng cả tối nay ở ngoài cửa nuôi muỗi quay lại một chuyến không được à?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT