Lọc Truyện

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người này mặc cho Hoàng Trung Nghĩa xông lại, còn Hoàng Trung Nghĩa mặt mũi co quắp không mong có thể một đòn chí mạng đánh trọng thương đối thủ mà chỉ hy vọng có thể tranh thủ thời gian để thoát thân. Từ lúc chạm mặt chắn lại cú đấm của đối phương thì gã hiểu được mình và người đó ở hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.   

             Cả đời này Hoàng Trung Nghĩa cũng không thể nào bước chân vào cánh cửa của người luyện võ, đến Hoàng Giai gã cũng không vào được. Còn người ở trước mặt ít nhất cũng đang ở cảnh giới ‘Huyền Giai’ rồi, không chỉ như vậy, cả đời này Hoàng Trung Nghĩa chưa từng gặp phải cao thủ Huyền Giai nhưng giờ lại gặp ở Bắc Hải.   

             Hoàng Trung Nghĩa giết tới trước mặt người này thì mới nhìn thấy hàn quang lóe lên. Chưa đợi gã phản ứng lại thì cánh tay đã đau khủng khiếp, dường như con dao đó đang cắt đứt gân cốt của gã.   

             Trong lúc máu tươi phun ra thì người kia cũng không dừng lại. Anh giơ tay đập xuống và đập trúng cột sống của Hoàng Trung Nghĩa khiến gã với danh xưng ‘Di Lặc cười’ lúc này bị đánh ngã sấp xuống đất. Cú đánh này quá kinh khủng khiến Hoàng Trung Nghĩa không còn sức đứng lên, cứ nằm bò trên đất không nhúc nhích như con chó chết vậy.   

             Hoàng Trung Nghĩa có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại bê bết như này. Tay phải của gã vẫn còn nhúc nhích được định vịn vào mặt đất để bò lên nhưng đối phương cắm con dao khiến gã nằm bất động luôn. Lúc này dường như con ngươi của Hoàng Trung Nghĩa cũng đang chảy máu, gã cắn răng không nói nên lời.   

             Người kia đi đến phía trước súng trường bắn tỉa, sờ một cái rồi nói: “Súng M200 còn chuyên nghiệp hơn hẳn ngòi nổ lần trước đấy. Tên béo này! Đối phó với một cô gái mà còn dùng súng bắn tỉa sao. Xem ra kẻ đứng phía sau thuê anh chắc chắn bỏ ra rất nhiều tiền”.   

             Hoàng Trung Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn người trẻ tuổi này, nói: “Trẻ thế này mà đã ở cảnh giới Huyền Giai rồi. Nếu như thăm dò trước đó rồi thì có cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không đến”.   

             “Nhưng anh vẫn đến đó thôi, gặp phải tôi thì coi như anh đen đủi rồi”, người trẻ đó ngồi bên cạnh Hoàng Trung Nghĩa rồi nhét vào miệng gã một điếu thuốc nói: “Hút hai điếu thuốc của anh rồi nên cũng hơi ngại. Điếu này coi như nể mặt anh rồi”.   

             Hoàng Trung Nghĩa ngậm điếu thuốc, khóc không ra nước mắt. Gã không thể ngờ kế hoạch của mình lại là việc thừa thãi. Gã nhìn người trẻ tuổi đó, hỏi: “Từ lúc nào anh phát hiện ra vẻ bất thường của tôi”.   

             “Thật ra không có đâu, anh diễn rất tốt, ít nhất tôi cũng không thể nhìn ra. Nhưng tôi hay nghi ngờ người khác nên cố gắng thử vận may lần này. Kết quả là ‘đánh bừa lại trúng’. Súng M200 này nhắm chuẩn chỗ của Vương Lệ Trân, vì vậy nếu anh nói mình không phải sát thủ thì tôi không tin”, người con trai giúp Hoàng Trung Nghĩa châm điếu thuốc và mình cũng châm một điếu.   

             Người đó hít một hơi rồi dựa vào tường, nói: “Tên họ?”  

             “Hoàng Trung Nghĩa”, Hoàng Trung Nghĩa không dám do dự.   

             “Làm việc cho ai?”, người đó hỏi với giọng vô cùng lạnh lùng.   

             Hoàng Trung Nghĩa không nói gì, gã hít mạnh một hơi, ánh mắt kiên định vô cùng. Người con trai kia nói tiếp: “Sợ bị người khác báo thù hay là muốn giữ quy tắc nghề nghiệp? Cúi đầu làm chó vẫn sáng suốt hơn làm hổ chết phải không?”  

             “Kể cả tôi nói ra thì vẫn phải chết mà?”, Hoàng Trung Nghĩa nói với vẻ bình tĩnh. Đời luôn có nhân quả, gã sớm đã đoán được sẽ có ngày này rồi. Chết trong tay một cao thủ cảnh giới Huyền Giai thì cũng đáng.   

             “Nhưng chí ít sẽ không chết khó coi quá”, người con trai nói với ánh mắt kiên định.   

             “Tôi bán đứng người ta thì kể cả tôi chết có thể diện đi nữa, đến lúc cũng sẽ bị người ta quật cả mộ lên. Nhưng nếu như giờ tôi không nói gì thì ít nhất người ta cũng giúp tôi chôn cất đàng hoàng. Nếu anh là tôi thì anh sẽ chọn cái nào?”, Hoàng Trung Nghĩa nói rất ung dung, gã đã ôm suy nghĩ là mình phải chết rồi.   

             Người con trai kia hít một hơi rồi nhấc dao lên, sau đó đặt trước mặt Hoàng Trung Nghĩa, nói: “Dù sao thì cũng cùng nghề, tự kết liễu đi, tôi không làm khó anh”.   

             Hoàng Trung Nghĩa dùng tay phải còn chút lực nhấc dao lên nói: “Có thể nói cho tôi biết tên của anh không? Đến lúc xuống âm tào địa phủ nếu Diêm Vương có hỏi thì tôi không thể không biết ai đã đẩy mình xuống đây chứ?”  

             Người con trai nói thật ra tên của mình, mắt Hoàng Trung Nghĩa lập tức kích động, nói với giọng cung kính: “Chết trong tay anh thì tôi không có gì hối hận, thậm chí đây là vinh dự của tôi, chỉ thương cho ông chủ sai khiến tôi đối đầu với anh”, nói xong Hoàng Trung Nghĩa dùng dao cắt cổ mình. Và rồi ‘Di Lặc cười’ đã kết thúc cuộc đời truyền kỳ của mình như thế.   

             Người con trai kia lau sạch dao rồi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay. Sau đó thì ung dung rời khỏi phòng, trên mặt không có chút biểu cảm gì. Một lúc sau anh nhấc gọi một số điện thoại: “Cậu lên xử lý thi thể của tên béo đi. Gã tự sát, cậu bảo đồng nghiệp của cậu đến cũng không sao”.  

             …  

             Vương Manh Manh đi theo Long Thiên đến KTV, giờ đây chán nản ngồi ở trong xe. Cô ta cảm thấy vô cùng bất mãn, không ngờ tên khốn đó lại bắt mình đợi hơn mười phút. Làm gì có cái lý đó? Từ trước đến nay chỉ có cô ta mới khiến người khác phải đợi chứ có ai dám bắt cô ta đợi đâu?  

             Xe đã lái ra khỏi khu biệt thự. Long Thiên đảm nhận lái xe rồi nói là mót đi vệ sinh và để Vương Manh Manh ở trên xe như vậy. Cô ta thấy bực tức, nghĩ xem tối nay nhất định phải tính sổ cả thù hận mới và cũ.   

             Cô ta đã có một kế hoạch hoàn hảo, có thể một đòn chí mạng với Long Thiên khiến Long Thiên phải cút ra khỏi nhà họ Vương. Vừa nghĩ đến kế hoạch thành công thì cô ta không còn tức giận gì, lộ ra nụ cười vui mừng khi người khác gặp nạn.   

             Lúc này Long Thiên đột nhiên xuất hiện trong xe, nhìn cô ta đang cười ngây ngô thì anh chau mày hỏi: “Cô lại nghĩ ra suy nghĩ xấu xa gì hả?”  

             Vương Manh Manh phản ứng lại, lập tức giơ tay lên tạt vào đầu Long Thiên, không có chút tôn trọng nào với anh rể cả. Cô ta nói với vẻ bất mãn: “Long Thiên! Anh bị thận hư à, sao đi vệ sinh hết mười phút lận. Nếu thế thì tôi khuyên anh nên đến nam khoa khám xem”.   

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT