Lọc Truyện

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Mộc Tiểu Nhã thấp giọng nói: “Xin lỗi chủ tịch”.   

             “Ngoài nói xin lỗi thì cô còn nói được gì nữa?”, Vương Lệ Trân thở dài một hơi, nói: “Thôi đi! Cô tiếp đón anh ta, chỉ có một yêu cầu nhỏ là, canh chừng anh ta thật nghiêm ngặt vào, đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi”.   

             Long Thiên nói với vẻ không nỡ rời: “Tôi không nhìn thấy cô thì bảo vệ cô kiểu gì?”  

             “Lúc tôi làm việc tôi không quen bị người khác quấy rầy, hơn nữa ‘ngửi’ thấy mùi anh xuất hiện thì tôi lại buồn nôn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của tôi. Có chuyện gì thì đợi giờ ăn cơm trưa rồi nói tiếp”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói câu đó, sau đó đi thẳng vào văn phòng của mình.   

             Long Thiên vẫn định đi theo nhưng kết quả là bị Mộc Tiểu Nhã giơ hai tay ra chặn đường đi của anh, nói: “Thưa anh! Mời anh cùng tôi đến phòng nghỉ ngơi”.   

             Cô em này chắn đường nên Long Thiên không tiện hành xử thô lỗ. Không cho đi theo thì thôi, dù sao thì ở đây cũng không thể xảy ra chuyện gì được. Long Thiên khẽ cười, nói: “Nể tình cô đáng yêu như này nên tôi sẽ làm phạm nhân của cô một lát vậy. Cô không được ngược đãi tôi đâu nhé”.   

             Lúc này Mộc Tiểu Nhã mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cô ta ngượng đỏ mặt bởi lời nói chọc ghẹo của Long Thiên, vì thế lúc này trông cô ta càng đáng yêu hơn. Long Thiên thấy thế nên mắt sáng lên, biểu hiện này đúng là của những kẻ háo sắc.   

             Cô ta dẫn đường ở phía trước, còn Long Thiên với vẻ mặt nhàn rỗi đi theo phía sau, nhân tiện thưởng thức body của cô gái này. Ôi chao ôi! Đây đúng là hung khí sát thương mà!  

             Vương Lệ Trân ngồi trong văn phòng nhìn Long Thiên rời đi cùng với Mộc Tiểu Nhã, trong tay vẫn đang cầm linh kiện nhỏ mà Long Thiên đưa cô, cuối cùng cô nhấc máy gọi: “110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát!”  

             “…”.  

             Trong phòng nghỉ ngơi, Long Thiên có chút cạn lời khi nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã trước mặt dường như có chút bất thường về thần kinh: “Này cô, trên mặt tôi có gì à?”  

             “Đâu có”, Mộc Tiểu Nhã nghiêm túc nói.   

             “Vậy thì do tôi đẹp trai quá à?”  

             “Tôi không thấy vậy”.  

             “Vậy thì sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy, nửa tiếng rồi, cô định cứ nhìn tôi với ánh mắt thế à. Cô không mệt sao?”  

             “Chủ tịch đã dặn là phải canh chừng anh thật kỹ”.  

             Trên trán Long Thiên như lộ ra một màn mây đen xám xịt, nói: “Cô không còn việc gì có thể làm à?”  

             “Chủ tịch bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó”, Mộc Tiểu Nhã nói với vẻ đương nhiên.   

             “Vậy cô ấy bảo cô ăn phân, cô có ăn không?”  

             “Anh dám nói tôi thế à?”  

             “Tôi chỉ so sánh vậy thôi. Con người ý mà, đừng suy nghĩ cứng nhắc quá. Cô nhìn xem, tôi đã ở đây rồi thì còn bay đi đâu được sao? Cô đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy nữa, tôi thấy toàn thân như đóng băng vậy”, Long Thiên đứng lên vận động thân thể một cái.   

             Mộc Tiểu Nhã lập tức đứng lên rồi chắn ở cửa, nói: “Anh không được ra ngoài”.   

             “Tại sao?”  

             “Chủ tịch nói anh không được xuất hiện trước mặt cô ấy”.   

             “Chủ tịch nhà cô chắc sẽ không xuất hiện ở nhà vệ sinh nam đâu nhỉ?”  

             “Anh có ý gì?”  

             “Ý của tôi là tôi muốn đi vệ sinh, cô đi cùng không? Tôi không để ý đâu”, Long Thiên khoát tay nói.   

             Mộc Tiểu Nhã nói với giọng đuối lý: “Để tôi dẫn anh đi”.   

             Long Thiên không có ý kiến gì, sau đó đi theo Mộc Tiểu Nhã rời khỏi phòng. Anh cảm thấy cô gái này có chút không bình thường, có phải làm việc với loại con gái mãn kinh như Vương Lệ Trân lâu quá rồi nên thành ra như vậy không?   

             “Mộc Tiểu Nhã?”, Long Thiên gọi một tiếng.   

             Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: “Sao anh lại biết tên tôi?”  

             “Chẳng phải ban nãy chủ tịch nhà cô gọi cô vậy sao? Tôi đâu có bị điếc nên tất nhiên là biết rồi”. Long Thiên khoát tay, nói: “Điều này không quan trọng, cái chính là tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cô. Chuyện này có liên quan đến tính mạng của chủ tịch nhà cô đấy”.   

             “Liên quan đến tính mạng ư? Trời ơi? Sao lại nghiêm trọng vậy?”, Mộc Tiểu Nhã bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ bé bỗng trở nên kinh hãi vô cùng.   

             Long Thiên thận trọng gật đầu, nói: “Lẽ nào cô không tò mò sao? Tại sao tôi lại xuất hiện cùng với chủ tịch nhà cô ở đây?”  

             “Đúng vậy! Tại sao thế?”, Mộc Tiểu Nhã tò mò nói.   

             Long Thiên nhìn xung quanh, cẩn thận nói nhỏ bên cạnh cô ta: “Thật ra tôi là cảnh sát quốc tế được cử đến bảo vệ chủ tịch nhà các cô. Cô ấy có khả năng bị tổ chức khủng bố để ý đến rồi. Hiện giờ tôi đang nghi là văn phòng này cũng có sát thủ của tổ chức ấy”.   

             “Há…”, Mộc Tiểu Nhã nghe xong thì không kìm nổi mà muốn hét toáng lên nhưng bị Long Thiên bịt miệng lại. Sau đó anh tiếp tục nói: “Cô đừng nói gì cả, cẩn thận đánh rắn động cỏ đấy”.    

             Mộc Tiểu Nhã ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Long Thiên mới buông cô ra. Cô ta cũng cẩn thận, khẽ giọng nói: “Anh cảnh sát ơi! Tôi nên phối hợp thế nào với anh đây. Anh muốn hỏi gì thì tôi đều sẽ trả lời anh hết. Chỉ cần anh có thể bắt được tên sát thủ kia về quy án”.   

             “Theo tình báo đáng tin cậy thì tên sát thủ rất giỏi ngụy trang thành người khác, đặc biệt là những người thân cận nhất với Vương Lệ Trân. Vì vậy hiện giờ tôi nghi ngờ, rất có thể cô chính là tên sát thủ đó”, Long Thiên nói có vẻ đau khổ.   

             Mộc Tiểu Nhã với vẻ đáng thương như con mèo con: “Tôi không phải tên sát thủ đó, anh không được vu oan cho người tốt”.  

             “Cô nói không phải là không phải à? Cái này phải có chứng cứ đấy”, Long Thiên nói với vẻ mặt không tin.   

   Mộc Tiểu Nhã hoảng loạn nói: “Vậy thì phải làm sao?”  

             Long Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Thật ra sát thủ là con trai nhưng hắn có thể giả trang thành con gái, vì vậy cô phải chứng minh được cô là con gái”.   

             “Phải chứng minh kiểu gì đây?”, Mộc Tiểu Nhã hỏi.   

             Long Thiên nói nhỏ: “Cái này đơn giản thôi! Chúng ta vào nhà vệ sinh, cô để tôi kiểm tra, chẳng phải như vậy là tôi sẽ biết ngay sao? Nếu như cô là con gái thì chứng tỏ cô không phải là sát thủ rồi, như vậy tôi mới tin”.  

             “Chuyện này…”, Mộc Tiểu Nhã hơi do dự, chuyện này có chút xấu hổ, mặc dù đối phương là cảnh sát.   

             Long Thiên luôn nhìn chằm chằm lên người cô ta, nuốt nước bọt ừng ực nói: “Cô Mộc Tiểu Nhã! Cô phải tin tôi, như vậy tôi mới tin cô được. Nếu như cô không dám chứng minh, vậy cô chính là sát thủ, tôi sẽ bắt cô về quy án”.   

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT