Lọc Truyện

Chiến Long Quân Trở Lại - Minh Trúc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 579: Phá hủy trận pháp

 

“Hà?”

 

“Xin hỏi cậu Vũ Hoàng Minh, ý cậu là sao?”

 

Kirock làm bộ như cái gì cũng không biết, ánh mắt vô cùng điểm tĩnh. Nhưng mà, Mộ Dung Anh.

 

Nguyên ỡ phía sau lại thay đổi sắc mặt. Lời nói của đối phương như vậy, hình như đã phát hiện ra thủ đoạn của bọn họ rồi.

 

“Giả ngu sao2”

 

“Không sao” Vũ Hoàng minh mìm cười, nếu đã không thừa nhận, vậy tôi sẽ đến bóc trần bộ mặt thật của mấy người “Ông Quân, nhờ ông dẫn người đi phá trận của bọn chúng!”

 

Liễu Quân sớm đã tức đến sôi ruột, không cần Vũ Hoàng Minh nói, ông ta cũng sẽ làm.

 

Không nói hai lời, lập tức tập hợp tám đội quân, phân tán ra tám vị trí khác nhau. Mà khi Mộ Dung Anh Nguyên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rốt cuộc cũng trầm xuống.

 

“Giáo chủ, hình như bọn họ đã phát hiện có trận pháp” Lần này, trận pháp mà ông ta bổ trí là trận pháp gia trì chứ không phải là sát trận Nếu như đối phương phá hủy trận pháp, bọn họ có nguy cơ sẽ thua trận. Mặc dù cơ hội thắng của đối phương không lớn, nhưng… cũng không thề chắc chắn rằng đối phương sẽ không có thủ đoạn gì.

 

Kirock nghe xong, mặt biến sắc. Nhìn bọn người Liễu Quân đang muốn rời đi, lúc này hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”

 

Vũ Hoàng Minh đốt một điếu thuốc, lằng lặng đứng một bên: “Làm sao, ngài Kirock? Gấp rồi hà?”

 

Đoàn người Liễu Quân hoàn toàn không đề lời của Kirock vào tai, nhanh chóng chạy như bay về các phương hướng khác.

 

“Cậu Vũ Hoàng Minh, cậu đề bọn họ rời đi, chẳng lẽ không định tiếp tục thi đấu sao?”

 

“Như vậy có thể coi như phía bọn tôi thắng rồi hay không?” Kirock không thề tìm thấy lý do ngăn chặn đối phương, chỉ có thể lạnh mặt hỏi.

 

Ai ngờ Vũ Hoàng Minh chỉ nhếch miệng lên, lại lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, đốt lên. Sau phân tích một chút”

 

“Lúc thi đấu cũng không quy định thời gian của một trận đấu, cho nên tôi có quyền chờ bọn họ trỡ về rồi mới cử người ra sân.”

 

“Nếu như ngài quyết định trận này chúng tôi thua, vậy tôi có thể lên đài thi đấu hay không?”

 

“Những người bên kia cũng chưa từng nói, một người chỉ có thể đánh một trận, đúng không?”

 

Lời vừa nói ra, phía Kirock cũng thay đổi sắc mặt. Trước đó hình như chúng ta cũng chưa có giao ước rằng một người chỉ được đánh một trận.

 

Tuy nhiên, ngoại trừ trận pháp ở bên ngoài, đối phương còn có thể chuẩn bị gì nữa ð phía sau?

 

Anh thật sự không thề nghĩ ra.

 

Nửa tiếng sau, mấy người Liễu Quân đã quay trở lại Trong tay mấy người Liễu Quân đều cầm một đồ vật kỳ quái nào đó.

 

Một lá cỡ nho nhỏ, màu sắc rực rỡ, trên mặt cỡ còn có một bức tranh kỳ lạ.

 

Mộ Dung Anh Nguyên nhìn thấy đối phương nhồ trận kỳ của mình, sắc mặt trỡ nên âm u.

 

Ánh mắt dừng lại ở trên người Vũ Cuồng đang nghì ngơi bên cạnh Vũ Hoàng Minh.

 

Bởi vì, ngoại trừ Vũ Hoàng Minh, địch nhân bên phía đối phương cũng chỉ có người này chưa từng rời đi.

 

Ông ta tin tường đây chính là người đã phá trận pháp của mình.

 

“Phá được rồi!”

 

Liễu Quân làm trò trước mặt Kirock và những người khác, trực tiếp vo tròn lá cð trong tay.

 

Nếu không phải vì trận pháp này, Tiêu Quân cũng không phải chết.

 

Trận đầu chiến đấu, tuy không phải toàn thắng những cũng là trận thắng lớn.

 

“Cậu Vũ Hoàng Minh, bây gið có thề bắt đầu chưa?”

 

Kirock bình tĩnh, giọng nói có phần âm u.

 

“Được, bắt đầu đi.”

 

Vũ Hoàng Minh cũng lộ mặt lạnh như vậy, sau đó vỗ bà vai Lưu Chí.

 

“Ông đi đi”

 

“Chặt đứt đầu đối phương.”

 

Lưu Chí gật mạnh đầu, khiêng một thanh Trằm Mã Đao dài một thước sáu tiến vào trung tâm của chiến trường.

 

Mà đối thù của ông ta đã không còn kiên nhẫn chỡ đợi.

 

“Ha hat”

 

“Động tác của tôi rất nhanh, ông có thể yên tâm mà chết đi”

 

Đối thù của Lưu Chí cầm một thanh đao dài, nháy mắt đã chạy đến chỗ ông ta.

 

Mà Vũ Hoàng Minh thậm chí còn không muốn xem trận đấu của Lưu Chí, bời trận chiến đấu này, bọn họ nhất định thắng.

 

Thực lực của đối thủ nhất định sẽ không vượt qua Lưu Chí.

 

Vũ Hoàng Minh đi đến bên cạnh thi thề của Tiêu Quân, lầm bầm nói: “Tấm vải liệm bằng da ngựa hun đúc một linh hồn anh hùng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chặt đầu bọn chúng đề cúng tế anh.”

 

Sau đó là một tiếng hét lớn: “Lấy vải trắng.”

 

Hai vị đại soái lấy ra một tấm vài lớn màu trắng từ trong xe, cung kính đặt lên người Tiêu Quân điên cuồng chém đến đối thủ của anh ta.

 

Giống như một người điên, âm thanh rung động.

 

Mà đối thù của anh ta, sớm đã bị anh ép đến mức chỉ có thể bị động đón đỡ.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT