Chương 134: Diệt cả nhà họ Kiều!
Những lời này như sấm nổ ngang đầu, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không gian không có bất cứ tiếng động nào, nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Sự im lặng chết người!
Mọi người nhìn Tân Vũ Phong bằng ánh mắt khó tin.
Bọn họ đều không ngờ Tần Vũ Phong lại dám nói ra những lời như vậy.
Suốt những năm vừa qua, vô số thế lực đã cố gắng đe dọa địa vị “lãnh chúa ngầm’ của ông Kiều Bát.
Nhưng cuối cùng đều nhận về thất bại!
Tần Vũ Phong còn là một cậu trai không quyền không thế, đánh kiểu gì được cơ chứ, lấy đâu ra gan so sánh với ông Kiều Bát?
Lời nói của anh nếu như lọt vào tai mắt của Ông Kiều Bát, nhất định sẽ gây ra tai họa nghiêm trọng.
“Thằng nhãi này, lần này tao nhận thua, mày cứ chờ Báo Hoa lê cái chân gấy của mình, khập khiễng đi về phía Hổ Văn, sau đó bế Hổ Văn rời khỏi khu biệt thự.
Người nhà họ Lâm ở phía xa theo phản xạ lùi lại vài bước, tạo khoảng cách với Tần Vũ Phong, cứ như ở gần anh sẽ gặp phải họa lớn.
Nhìn thấy thực lực đáng sợ của Tần Vũ Phong, bọn họ sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, trong lòng vô cùng hối hận.
“Thằng nhãi, đừng có tự cao!”
Lâm Hoàng Quân đột nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông Kiều Bát dưới trướng có ngàn người tài, cao thủ như mây. Ông ấy chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ Dương Hải đều phải run lên ba lần!”
“Ngày hôm nay, anh xúc phạm đến nhà họ Kiều, sẽ sớm bị trả thù. Hoặc là bị đột nhập chết trên đường phố hoặc bị chặt làm thịt nuôi chó…”
Sau khi Lâm Hoàng Quân buông lời tàn nhãn xuống, không ở lại lâu, lập tức trở về Biệt thự mặt trời số 1.
“Tần Vũ Phong, chuyện này xong rồi! Chúng ta đặt vé ngay lập tức đi ra ngoài tránh phong ba bão táp trước đi?”
Lâm Kiều Như rất lo lắng, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ.
“Đừng sợ, có anh rồi thì không cần sợ gì hết!”
Tần Vũ Phong cười nói, tựa hồ hoàn toàn không để nhà họ Kiều vào trong mắt.
“Đừng cứng đầu nữa, lần này anh phải nghe lời tôi! Dù anh có biết chủ tịch tập đoàn Phong Vân đi chăng nữa, nhưng ông Kiều Bát này làm việc gì cũng không nể ai bao giờ, ông ta có thể một tay che kín cả bầu trời ở vùng Dương Hải! Nếu ông ta muốn xử lý anh thì cũng giống như đè nát một con kiến mà thôi!”
Lâm Kiều Như gấp đến mức dậm chân.
Cô cũng chỉ muốn tốt cho Tân Vũ Phong, sợ Tân Vũ Phong vì chuyện này mà gây ảnh hưởng đến tính mạng.
Cảm nhận được sự lo lắng của cô, trái tim Tần Vũ Phong ấm lên, anh nói: “Kiều Như, nếu anh rời đi thì biết phải lo cho em sao bây giờ? Mục tiêu của Kiều Thiên Dã là em! Cho dù em đi cùng anh, vậy còn mẹ em thì sao?”
“Điều này…”
Lâm Kiều Như nghe xong đột nhiên ngẩn người, không biết phải làm sao.
Bây giờ, mẹ cô đang điều trị ở bệnh viện, đã đến thời điểm quan trọng, không thể chậm trễ thêm được.
Nếu cô rời đi, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ tìm đến mẹ cô.
Mặt khác, công việc của tập đoàn Phong Vân là cô mất bao nhiêu công sức mới nhận được, nếu cô cứ thế bỏ đi thì thật đáng tiếc.
“Kiều Như, em có thể tin tưởng ở anh! Ở lại Dương Hải sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Ông Kiều Bát có lợi hại hơn nữa cũng không dám làm hại đến em! Nếu hắn thật sự dám lộn xộn, anh không tin…không có ai trên đời không trị nổi ông ta.”
Nói đến cuối cùng, Tân Vũ Phong giống như bộc phát ra một con ngựa sắt màu vàng kim, khí thế quyết đoán cùng độc đoán.
Lâm Kiều Như rất ngạc nhiên.
Những ngày này, cô đi theo giám đốc Dương Bách Xuyên, cô đã gặp nhiều doanh nhân có tên tuổi ở Dương Hải.
Nhưng mà, khí thế của mấy doanh nhân kia kia dường như vẫn còn thua Tần Vũ Phong trước mặt.
Một người ba năm bị mắng là “thằng bất tài” còn có mặt như vậy! Nhưng cô không biết rằng Tần Vũ Phong không phải là bất tài, mà là chiến thần Thiên Vũ!
Quét hàng ngàn binh lính như quét cỏ quét lá, dày xé nuốt gặm như hổi Một câu có thể phục hưng cả đất nước, một lời có thể làm bình an bốn phương.
Ông Kiều Bát là người có tiếng ở Dương Hải, nhưng trong mắt Tần Vũ Phong, chẳng khác gì con chạch trong mương hôi thối, không có gì đáng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!