Chương 187 “Ầm ầm ầm!”
Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe van lao thẳng về phía hàng trăm người mặc đồ đen với tốc độ lớn.
Càng nhiều người.
Sức mạnh càng lớn!
Đi đầu là Dương Bách Xuyên, tổng giám đốc chi nhánh Dương Hải của Tập đoàn Phong Vân.
“Tổng giám đốc Dương, sao anh lại ở đây?”
Tổng giám đốc Lư sửng sốt, trong lòng dậy sóng.
Dương Bách Xuyên không để ý tới ông ta, bước nhanh tới, lo lắng hỏi: “Cô Kiều Như, không bị kinh sợ chứ?”
“Tôi không sao! Tổng giám đốc Dương, sao ông lại ở đây?” Lâm Kiều Như nghi hoặc hỏi.
“Chuyện này… chủ tịch nói với tôi rằng cô gặp phải rắc rối…
Trong lúc Dương Bách Xuyên nói, ông ta khẽ liếc nhìn Tần Vũ Phong ở bên cạnh, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Trước đó, Tần Vũ Phong đã gửi một tin nhắn cho Dương Bách Xuyên, yêu cầu ông ta đưa nhân viên bảo vệ của công ty đến trợ giúp.
Tức khắc, những người có mặt được chia thành hai phe rõ rệt. Bảo vệ của tập đoàn Phong Vân và bảo vệ của khu biệt thự đối đầu nhau.
Tình hình ở đây cực kỳ khẩn trương, căng thẳng đến cực điểm, như thể có có tia lửa đang bắn ra, một cuộc chiến sắp nổ ra.
“Đừng, dừng tay lại hết đi!”
Lâm Kiều Như lập tức đứng dậy, chặn giữa hai phe,trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Bây giờ tôi sẽ chuyển đi, mọi người đừng đánh nhau!”
Sở dĩ cô nói như vậy một mặt là vì không muốn xảy ra mâu thuẫn dẫn đến thương vong.
Mặt khác, cô không muốn nhận bất kỳ sự ưu ái nào của chủ tịch Phong Vân nữa.
Lúc trước, cô bị Kiều Thiên Dã bắt để bán đấu giá, rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất, chủ tịch Phong Vũ đã bước tới và cứu cô.
Sau đó, cô còn đưa ra yêu cầu, nhờ Chủ tịch Phong Vũ giải cứu Tần Vũ Phong.
Nhưng Lâm Kiều Như cũng biết rằng chủ tịch Phong Vũ có tình cảm với mình.
Cô không biết phải đáp lại tình cảm này như thế nào.
Nếu cô tiếp tục dựa dẫm vào chủ tịch Phong Vũ thì sẽ chỉ cảm thấy tội lỗi hơn.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên đã nghe thấy lời của cô nhưng vẫn không thu tay lại.
“Cô Kiều Như, chúng tôi vội vàng tới đây… không chỉ để bảo vệ cô, mà còn để duy trì vinh quang của chủ tịch Phong Vũ! Cô là người trong lòng của chủ tịch, nếu bị đuổi ra ngoài như thế này thì mặt mũi của chủ tịch phải để ở đâu?”
Dương Bách Xuyên dõng dạc nói, khiến người khác không có cách nào bác bỏ.
Hàng trăm nhân viên bảo vệ phía sau ông ta đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, như thể đang chiến đấu để bảo vệ tôn nghiêm của chủ tịch.
Khí thế lấn át bảo vệ của phe đối diện, khiến họ hơi yếu thế. Tần Vũ Phong lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Lư, bây giờ ông đang bị người khác lợi dụng, lỡ như xảy ra sơ xuất gì đó thì thật không đáng! Nếu ông lập tức dẫn người rời đi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra!”
“Chuyện này…
Tổng giám đốc Lư hơi do dự, xua tay, nói với các nhân viên khu: “Rút lui! Giải tán hết đi!”
Khung cảnh hỗn loạn cứ như vậy mà yên bình trở lại!
Một lúc sau, bên trong biệt thự số một.
Hạng Hồng Vũ và người nhà họ Lâm đã biết về những gì vừa xảy ra.
“Chết tiệt! Con chó cái kia không biết đã dùng thuốc mê hồn gì mà lại có thể mê hoặc được chủ tịch Phong Vân như vậy!”
Lâm Yến Vân hung tợn nói, trong giọng điệu của cô ta còn pha lẫn sự ghen tỵ.
“Không sao đâu! Đây chỉ là món khai vị!”
Trong mắt Hạng Hồng Vũ lóe lên một tia sáng, tiếp tục nói: “Có vẻ như gốc rễ của vấn đề nằm ở việc chủ tịch Phong Vũ cứ mãi ngáng đường! Mới có một ít tiền thổi, đã ra vẻ muốn làm gì thì làm? Anh sẽ dành chút thời gian đến tập đoàn Phong Vân một chuyến, dạy một đạo lý cho anh ta là được!”