Chương 191
Ngược lại có thể tham gia doanh trại của chiến thần Thiên Sách, thấy sang bắt quàng làm họ, một bước lên mây.
“Được!”
Hạng Hồng Vũ lộ ra nụ cười: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Các người đưa ra lựa chọn sáng suốt, vậy thì chờ tn tốt của các người!”
Ban đêm, Tần Vũ Phong đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Dương Bách Xuyên.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện không hay rồi!”
“Lúc nãy, nhà họ Vương, nhà họ Tống, nhà họ Hoàng, nhà họ Mã, nhà họ Triệu… còn có tập thể Thiên Nga, điện tử Đằng Phi, công ty bất động sản Thiên Đạt, cùng ra tuyên bố cắt đứt mọi hợp tác với tập đoàn Phong Vân.
“Tôi thăm dò được tin tức, chủ mưu đứng sau chính là Hạng Hồng Vũ!”
“Nếu chúng ta rơi vào cục diện rất bị động, một khi không cách nào giải quyết thì sẽ gặp khó khăn, hạn chế khắp nơi! “Nhưng nếu muốn phản kích thì sẽ là kẻ thù của một nửa Dương Hải!”
Giọng của Dương Bách Xuyên rất bất lực.
Tập đoàn Phong Vân quả thật là đế chế kinh doanh cấp bạc hàng trăm nghìn tỉ, nhưng đại bản doanh vốn không ở Dương Hải.
Con rồng mạnh mẽ không đè bẹp con rắn Huống hồ, các gia tộc giàu có của một nửa Dương Hải bắt tay liên kết, hình thành lực lượng khủng khiếp, bất kể là ai cũng không dám coi thường.
“Đúng là thú vị!”
Tần Vũ Phong nhận được tin này thì vốn không cảm thấy phiền phức, ngược lại lộ ra biểu cảm nóng lòng muốn thử. Anh có thể trở thành chiến thần Thiên Sách thì không chỉ dựa vào vũ lự!
cMột chiến binh dẫn đầu chỉ có thể trở thành một vị tướng, nhưng không cách nào thống trị một đội quân hàng triệu người.
Thân là tướng soái, nhiều mưu trí, bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm!
Sau khi về tới Dương Hải, Tần Vũ Phong cơ bản không chạm mặt đối thủ giống vậy, càn quét trên đường, đánh đâu thắng đó.
Còn Hạng Hồng Vũ này, miễn cường có thể là đối thủ vật tay của anh!
Chỉ dựa vào sự nhẫn nại của nhà họ Hạng thì không thể triệu tập một nửa nhà giàu ở Dương Hải được.
Hạng Hồng Vũ chắc chắn là cáo mượn oai hùm, chuyển khỏi danh hiệu chiến thần Thiên Sách cũng coi như có chút thông minh!
Chỉ đáng tiếc, người anh ta gặp là Tần Vũ Phong! “Đinh đinh đinh!”
Đột nhiên điện thoại của Tần Vũ Phong reo lên. Lần này lại là Hạng Hồng Vũ gọi tới.
“Chủ tịch Phong Vân, thấy thủ đoạn của tôi thế nào? Cho dù anh là Quá Giang Long, nhưng muốn làm kẻ địch của một nửa Dương Hải cũng là hy vọng hão huyền!”
Hạng Hồng Vũ đắc ý nói.
“Ha ha Chuyện này ư?”
Tần Vũ Phong cười mỉa Một nửa Dương Hải thì sao?
Ba năm trước, anh từng dẫn đầu tám vạn kỵ binh, Sải bước cho 9 triệu dặm, dẫm lên toàn bộ đất nước của đối phương.
“Chủ tịch Phong Vân, chuyện tới nước này, anh hà tất phải cứng miệng? Tôi có thể cho anh cơ hội hoà giải!”
“Ba ngày sau, nhà họ Hạng tôi tổ chức họp thường niên, mời nhân vật nổi tiếng cả thành phố “Tới lúc đó, chỉ cần anh đích thân tới, đến tạ tội, vậy thì tôi sẽ huỷ bỏ phong sát!”
“Còn nếu như không, tập đoàn Phong Vân đừng nghĩ tới chuyện làm ăn ở Dương Hải!”
Hạng Hồng Vũ hống hách kiêu ngạo vô cùng.
Anh ta thậm chí đã khao khát cảnh tượng vào ngày họp thường niên đó, Tần Vũ Phong tới cúi đầu nhận lỗi. Có thể khiến truyền kỳ của giới kinh doanh đến tạ tội, đối với nhà họ Hạng mà nói, chắc chắc là thành tựu to tát, đáng để khoe khoang nhiều năm.
Sau khi nói lời ác ý xong, Hạng Hồng Vũ trực tiếp cúp máy.
“Ba ngày sau, cuộc họp thường niên của nhà họ Hạng!”
Tần Vũ Phong im lặng suy ngẫm mấy chữ này.
Sau đó, Tần Vũ Phong đứng thẳng người, giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, ánh sáng của Cửu Châu, chấn động mọi hướng.