Chương 360:
Cảnh sát và kẻ cướp vốn chính là thiên địch, từ xưa không thể tồn tại chung!
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát chói tai, đám tay chân vừa rồi còn có khí thế kiêu ngạo giờ lại như chuột thấy mèo.
Nháy mắt bọn chúng có hơi nhát, ngay cả ống tuýp gậy gộc trong tay cũng có chút cầm không nổi.
“Sợ cái gì?”
Đột nhiên, Dương Hổ hét lớn một tiếng, hiển hiện ra khí phách kiêu hùng, ánh mắt nhìn khắp chỗ đó: “Chúng ta có tận 3000 người, chẳng lẽ còn sợ mấy tên cớm hay sao?”
Nghe thấy câu này, những tên côn đồ đó cũng khôi phục tinh thần. Đúng vậy…
Bình thường bọn chúng sợ cảnh sát, là bởi vì số người khác xa nhau, chênh lệch vũ khí quá lớn. Nhưng bây giờ chỉ có mấy tên cớm tới, đối mặt với bọn lưu manh 3000 người này giống như đi vào bầy sói.
“Thằng nhóc thối tha, đây là át chủ bài của mày?”
Dương Hổ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Vũ Phong một cái, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Ầm ầm ầm..”.
Rất nhanh, bảy tám chiếc xe cảnh sát lướt nhanh vào nghĩa trang, so với đam mênh mông là đàn ông vạm vỡ mặc áo đen thì lại có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đi giày da mặc đồ âu đi xuống, ít nói ít cười, khí độ không tầm thường.
Rõ ràng đều là hạng người ở trên địa vị cao quanh năm! “Hồ Giang Ba của cục kiểm sát!”. “Tổ trưởng tổ trọng án Vương Trịnh Bằng!” “Còn có cục trưởng cục cảnh sát mới nhậm chức —- Lưu Uy!”
Đầu tiên, đã có người nhận ra thân phận của họ.
Sắc mặt của đám Lăng Thừa Nguyên đều đổi mạnh, da đầu tê dại, kinh hãi muốn chết.
Về phần đám người trẻ tuổi như Lăng Nguy, Dương Tranh Tô Kỳ Hoa thì càng sợ tới mức run bần bật.
Người tới lần này cũng chẳng phải cảnh sát bình thường, mà là nhân vật có thực quyền trong tỉnh!
Tuỳ tiện chọn một người ra bọn họ cũng không dám đắc tội, phải phục vụ cho tốt.
Ai ngờ bây giờ lại tới hết rồi!
Không lâu trước, La Cường Kiệt của cục cảnh sát vì làm Tần Vũ Phong tức giận mà bị cách chức, Lưu Uy là cục trưởng cục cảnh sát mới nhậm chức, hiện giờ còn đang lo không có chỗ khai đao lập uy đây!
Chuyện này cũng chưa tính! Ngay sau đó, có một người đàn ông khí tức mạnh mẽ đi ra. “Đường Thống đốc Đường?”.
Nụ cười tươi trên mặt Dương Hổ nháy mắt cứng lại, thay vào đó là sự khiếp sợ trước nay chưa từng có, giọng nói cũng có hơi run run.
Nằm mơ lão ta cũng không tưởng tượng ra được, thống đốc Đường Minh của Thạch Trì lại cũng tham gia!
Tần Vũ Phong rốt cuộc là có năng lực gì, có thể mời nhân vật lớn như vậy?
Phải biết rằng, tuy Dương Hổ có danh xưng “vua thế giới ngầm”, nhưng rốt cuộc cũng là nhân vật xã hội đen không lên được mặt bàn, sợ nhất chính là đại lão của bạch đạo!
Lấy thân phận của Đường Minh, chỉ cần một câu, là có thể khiến lão ta rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bị động.
Dương Hổ sợ hãi như thế, mặt khác đám Lăng Thừa Nguyên thì càng bị doạ nát mật.
“Gì? Lạ quá!” “Ngực của đám người thống đốc Đường đều cài một đoá hoa trắng!” “Chẳng lẽ là tới cúng bái Quách Thường Lân? Mọi người kinh ngạc cảm thán liên tục.
Dưới sự chú ý của muôn người, Đường Minh không phản ứng lại với đám Dương Hổ, Lăng Thừa Nguyên, như coi bọn chúng là không khí, đi tới trước mộ Quách Thường Lân.
Dọc đường đi, những tên tay sai đó nhao nhao lùi về sau, đều nhường đường cho ông, căn bản không dám ngăn cản.
Đường Minh đứng phía trước đầu tiên, những nhân vật có thực quyền của tỉnh đi ở phía sau nửa người, cúi đầu ba cái với di thể của Quách Thường Lân, tỏ vẻ chia buồn.
Còn có người lấy ra vòng hoa phúng điếu viết câu đối bày biện bên cạnh mộ.
“Anh, anh có thấy được không… Thống đốc Đường cũng tới tiễn đưa anh! Hu hu hu…”
Quách Ly tuy không biết vì sao lại như thế, nhưng vẫn kích động vô cùng, thậm chí vui quá mà khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!