Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bốp! Bốp!

Triệu Ngũ nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của cậu cả Triệu thì liền cho hắn vài bạt tai.

“Còn không mau xin lỗi anh Thanh đi!”

Triệu Ngũ lạnh lùng nói.

Những người xung quanh nhìn thấy thái độ đó của Triệu Ngũ thì vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Đến cậu cả Triệu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của bố mình cũng không dám cãi lại.

Hắn ta nhìn Trần Thanh một cách miễn cưỡng nói: “A... Anh Thanh”.

Bốp! Bốp!

Cậu cả Triệu vừa nói xong thì lại bị Triệu Ngũ giáng thêm hai cái bạt tai nữa.

“Tại sao bố lại đánh con?”

Cậu cả Triệu ấm ức nói: “Con chuẩn bị xin lỗi rồi”.

“Anh Thanh là tên để mày tùy tiện gọi sao? Mày phải gọi là ‘ông Thanh’ rõ chưa!”

Triệu Ngũ giận dữ nói: “Đừng có làm mất mặt tao. Nếu anh Thanh mà không bỏ qua cho mày thì tao sẽ đánh gãy chân của mày ra”.

‘Ông Thanh’ sao?

Khi hắn ta nghe thấy xưng hô này lại càng bất mãn.

Đám người xung quanh thì á khẩu không nói lên lời.

Địa vị của Trần Thanh lập tức tăng lên một bậc.

Cậu cả Triệu phải gọi anh là ‘ông’ ư?

“Mày dám có ý kiến gì à?”

Triệu Ngũ nhìn chằm chằm vào cậu cả Triệu nói.

Hắn ta đành ngậm bồ hồn làm ngọt nhìn Trần Thanh giọng ỉu xìu nói: “Ông Thanh, xin lỗi. Cháu... Cháu, cháu xin lỗi ông!”

Cậu cả Triệu cứ thế mà gọi lên.

Lúc này, sau khi mọi người hoàn hồn lại mới nhận thức được rằng những gì xảy ra trước mắt đều là sự thật.

Trình Minh Viễn và bọn Vương Đông bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu vì lúc nãy đã không ngừng xúc phạm đến Trần Thanh. Đặc biệt là Trình Minh Viễn, trước đó anh ta còn đe dọa Trần Thanh, còn ép anh phải uống rượu mà anh ta đã khạc nhổ vào. Nếu Trần Thanh mà truy cứu chuyện này, liệu mình có bị ai đó đánh gãy cả hai chân không?

Trình Minh Viễn cho rằng nếu Trần Thanh thật sự muốn xử đẹp mình thì chỉ chuyện dễ như lật bàn tay.

Về phần Hứa Mỹ Tình và những người khác, lúc này bọn họ nhìn thấy Trần Thanh như thể nhìn thấy thần tượng vậy, ánh mắt đều tràn đầy sự hâm mộ.

Bọn họ vừa rồi còn vô cùng hoảng sợ, nhưng bây giờ nhìn Trần Thanh như vậy lại hết sức tôn thờ.

Trước mặt anh mà Triệu Ngũ cũng phải gọi một tiếng anh Thanh, còn cậu cả Triệu thì lại gọi là ‘ông’. Thân phận này quá đỗi xuất sắc rồi!

Tất nhiên, đây là điều mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến và cũng không dám tưởng tượng đến.

“Anh Thanh, cái thứ khốn nạn này lại dám ngang nhiên chĩa súng đe doạ anh quả là không biết điều, anh yên tâm, lúc về tôi sẽ dạy bảo lại nó cẩn thận”, Triệu Ngũ thấy vẻ mặt Trần Thanh không một chút cảm xúc thì toát mồ hôi lạnh nói: “Anh Thanh, anh là quân tử không nên chấp kẻ tiểu nhân như nó, hay là anh hãy bỏ qua cho nó đi".

Cậu cả Triệu cũng nhẹ giọng nói: “Ông Thanh, cháu thật sự biết sai rồi”.

Cậu cả Triệu thấy bố mình sợ hãi như vậy, cũng đành nhẹ giọng nói.

“Vậy chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa”.

Trần Thanh lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn anh Thanh”.

Lúc này, Triệu Ngũ đá cậu cả Triệu một cái, nói: “Còn không mau cảm ơn ông Thanh đi!”

“Cảm ơn ông Thanh”, cậu cả Triệu nói một lần nữa.

“Bây giờ không còn chuyện của các người nữa. Lập tức cút hết ra ngoài cho tôi!”

Triệu Ngũ lại nói: “Mau chuẩn bị đồ ăn thức uống tốt nhất ở đây ra tiếp đãi anh Thanh đi! Rõ chưa?”

“Vâng, con biết rồi”, cậu cả Triệu nói.

“Không cần nữa. Chúng tôi đều đã ăn no rồi”.

Trần Thanh nói với Triệu Ngũ.

“Thế thì mọi người hát Karaoke giải khuây một chút nhé”.

Triệu Ngũ ra sức lấy lòng Trần Thanh nói: “Hay là để tôi thu xếp cho anh một phòng Karaoke”.

Khi Triệu Ngũ nói điều này, Trần Thanh quay lại nhìn đám người Hứa Mỹ Tình.

“Các cô thấy thế nào?”

Trần Thanh hỏi.

“Tôi sao cũng được”, Hứa Mỹ Tình nói.

“Tôi nghĩ chúng ta nên hát một chút đi”.

“Tối nay chúng ta đến đây vốn là để hát Karaoke mà”.

“Có được miễn phí không?”

Có người hỏi.

“Đương nhiên là miễn phí rồi”, Triệu Ngũ liền nói: “Chỉ cần mọi người đều vui vẻ, tối nay tất cả mọi thứ ở đây đều được miễn phí”.

“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa, hát thôi!”

“Tôi cũng đã lâu rồi chưa được hát”.

“Dù sao cũng được miễn phí, sao phải ngại chứ”.

Sau khi nguy hiểm đã được giải quyết ổn thỏa thì các nữ nhân viên trong bộ phận quan hệ xã hội cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chị Mỹ Tình, chị nghĩ thế nào?”

Trần Thanh vẫn hỏi ý kiến của cô ấy.

“Mọi người đều đã có hứng như thế, vậy cứ chơi tới bến thôi”, Hứa Mỹ Tình nói.

Nhìn thấy bộ dạng kính nể của Triệu Ngũ khi đứng trước mặt Trần Thanh, mọi người đều biết, đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Chuyện vừa rồi thực sự quá ức chế, quá đáng sợ rồi, tất cả đều muốn tìm cách giải tỏa.

“Vậy thì sắp xếp cho tôi một phòng đi”.

Trần Thanh nói với Triệu Ngũ.

“Anh Thanh, đi theo tôi!”

Triệu Ngũ hướng về phía Trần Thanh làm động tác mời.

Sau khi Triệu Ngũ đưa Trần Thanh bước ra thì những người bên ngoài đều không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy ông ta đối với Trần Thanh cung kính như vậy.

Rất nhanh sau đó, Triệu Ngũ đã sắp xếp một căn phòng Karaoke sang trọng nhất cho Trần Thanh và những người khác.

“Căn phòng Karaoke này thật là nguy nga tráng lệ a!”

“Thực sự quá xa xỉ rồi!”

Đám người Hồ Tiểu Nhạc bước vào cửa và không ngừng cảm thán.

Triệu Ngũ tự hào nói: “Ngày thường phòng Karaoke này sẽ không mở cửa cho người ngoài vào. Nhưng nếu là anh Thanh đây đã đến thì nhất định phải để cho anh Thanh dùng rồi".

Lời nịnh hót của Triệu Ngũ thốt ra càng lúc càng không biết ngượng miệng.

Đám người Hồ Tiểu Nhạc không ngừng gật đầu.

“Nội thất ở đây quả thực rất cao cấp”.

“Chắc chắn hát sẽ rất mượt. Mau chọn bài hát thôi!”

“Tôi cũng muốn hát”.

Mọi người bắt đầu cầm micro rồi chọn bài rồi hát.

Trần Thanh thấy bọn họ chọn bài hát cũng không muốn ảnh hưởng đến bọn họ.

Anh bước ra khỏi cửa cùng với Triệu Ngũ.

Ngoài cửa, Triệu Ngũ đưa một cái USB cho Trần Thanh.

“Anh Thanh, đây là bằng chứng cho thấy Tất Văn Bách bảo tôi sai người bắt cóc Nam Cung Yến”.

“Ừm. Cảm ơn!”

Trần Thanh vỗ vai Triệu Ngũ cười nói.

“Không cần khách khí. Đây vốn là điều tôi nên làm”, Triệu Ngũ cười nói.

“Không có chuyện gì nên ông có thể đi trước. Tôi phải vào trong chơi cùng bọn họ”.

Trần Thanh cất USB đi rồi nói với Triệu Ngũ.

“Ừm”, Triệu Ngũ nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người đem chút đồ ăn nhẹ và đồ uống đến. Anh Thanh, anh còn điều gì căn dặn nữa không?”

“Không có”.

“Vậy tôi không làm phiền anh Thanh nữa”, Triệu Ngũ nói xong liền rời đi trước.

Trần Thanh bước vào phòng.

“Bố!”

Triệu Ngũ đi tới cửa thang máy, cậu cả Triệu liền đuổi theo, vẻ mặt hắn ta ủ rũ nói: “Bố, tại sao bố lại sợ hắn như vậy? Hắn không phải chỉ là một người bình thường thôi sao, chỉ cần một phát súng là hắn toi mạng rồi”.

Cậu cả Triệu vẫn cảm thấy không phục.

“Mẹ kiếp! Mày thực sự cho rằng khẩu súng của mày là bất khả chiến bại sao?”

Triệu Ngũ hắng giọng chửi bới.

“Đúng vậy! Súng của con là bất khả chiến bại, lẽ nào hắn còn có thể tránh được đạn sao?”

Cậu cả Triệu nghiến răng nói.

“Đúng vậy! Hắn không chỉ có thể tránh đạn, mà còn có thể trực tiếp đỡ được đạn mà vẫn không làm sao”.

“Bố, bố đang nói lung tung gì thế. Làm gì có người như bố nói chứ!”

Cậu cả Triệu nghi hoặc nói.

“Mày có biết vết thương trên đầu của tao từ đâu mà có không?”

Triệu Ngũ hắng giọng nói.

“Từ đâu chứ?”

Cậu cả Triệu khó hiểu nói: “Bố, ai dám công kích bố chứ!”

“Chính là hắn!”

“Bố nói là hắn sao?”

“Ừm”, Triệu Ngũ bèn kể với cậu cả Triệu về những gì đã xảy ra vào hôm đó một lượt.

Sau khi hắn ta nghe xong lời kể của Triệu Ngũ thì hít sâu một hơi nói: “Bố, hắn thật sự có thể đỡ đạn sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT