Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


"Chết tiệt!"

Đám người Chu Thịnh Long cảm thấy hơi bất ngờ khi hắn bị đánh văng ra ngoài.

Nếu nói về cơ thể, rõ ràng Chu Thịnh Long to con hơn Trần Thanh, Trần Thanh chỉ cần dùng một nắm đấm đã có thể đánh hắn bay ra ngoài, vậy phải mạnh tới mức nào chứ.

"Đánh nó! Đánh chết nó đi".

Chu Thịnh Long bò dậy, máu mũi vẫn đang chảy, chỉ tay về phía Trần Thanh và hét lên.

Nghe thấy vậy, đám người Chu Thịnh Long liền nhào tới, tên cầm ghế, tên cầm bình hoa đập về phía Trần Thanh.

"Trần Thanh, cẩn thận!"

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền kêu lên.

Tên cầm ghế định tấn công anh, chiếc ghế của hắn còn chưa chạm tới thì đã bị một nắm đấm của Trần Thanh đấm thủng một lỗ rồi.

Nắm đấm vừa tung ra liền đánh hắn ngã nhào.

Trần Thanh vừa đánh ngã một lên, từ phía sau lại một tên khác nhào tới.

Trần Thanh chẳng thèm quay đầu, đá một phát về phía sau.

Thình thịch!

Tên đó cũng bị Trần Thanh một cước đá bay.

Giải quyết hai tên đó xong, vẫn còn một người nữa, Trần Thanh nhìn hắn, hắn liền lập tức ném đồ trong tay xuống đất, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi không đánh nữa".

Hắn bị Trần Thanh dọa sợ rồi.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ có thể dễ dàng giải quyết Trần Thanh.

Cuối cùng không ngờ được Trần Thanh lại mạnh tới vậy, một chiêu đã đánh ngã một người.

"Đánh tiếp đi, sao không đánh nữa rồi?"

Chu Thịnh Long thấy đám người dừng lại, kích động hét lên.

"Chúng ta đông như vậy, sợ gì chứ".

Khi Chu Thịnh Long vẫn đang hò hét, Trần Thanh đã tới trước mặt hắn rồi.

Bốp!

Trần Thanh tới gần lập tức tát Chu Thịnh Long một cái.

Chu Thịnh Long bị tát tới mức ngã nhào ra sàn.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, tao…"

"Chính là đánh tên cặn bã như mày đó!"

Trần Thanh tiếp tục đưa tay tát mạnh.

Bốp! Bốp!

Tiếng tát vang lên liên tiếp.

Trần Thanh có thể nói là mạnh vô cùng, cứ tiếp tục tát thêm vài cái thế này, răng của Chu Thịnh Long cũng bị tát rụng mất thôi.

Đám người đi theo Chu Thịnh Long nhìn thấy bộ dạng hung tợn này của Trần Thanh, chẳng ai dám chạy lại ngăn cản.

"Mẹ nó, đừng đánh nữa".

"Anh ơi đừng đánh nữa. Em sai rồi".

"Anh ơi, tiếp tục đánh nữa là đánh chết người đó".

"Mẹ ơi, giết người rồi".

Chu Thịnh Long đau đớn la hét.

Hắn ta không thể ngờ, một người tầm thường như Trần Thanh lại có thể mạnh tới vậy.

Đặc biệt là ánh mắt của anh lúc này, đây là ánh mắt muốn giết người mà.

Trần Thanh mạnh tay như vậy cũng là vì có lý do cả, anh biết để đối phó với những người bỉ ổi thế này, phải thật tàn nhẫn.

"Trần Thanh đừng đánh nữa. Đánh nữa là sẽ xảy ra án mạng đó".

Cuối cùng Hứa Mỹ Tỉnh nhẹ giọng khuyên ngăn.

Hứa Mỹ Tình sợ sẽ gây ra án mạng.

Chu Nhất Long mà chết thì cô không tiếc, nhưng nếu vì vậy mà Trần Thanh phải ngồi tù thì không nên chút nào.

Nghe Hứa Mỹ Tình khuyên ngăn, Trần Thanh mới chịu dừng tay.

Trần Thanh vừa dừng lại, anh liền kéo Chu Thịnh Long bị đánh tới biến dạng mặt mày đứng dậy, lạnh giọng nói: "Tao hỏi mày, lần sau còn dám quấy rồi chị Mỹ Tình nữa không?"

"Không dám, không dám nữa!"

Chu Thịnh Long gập đầu liên tục đáp.

"Đừng có để tao nhìn thấy mày nữa. Cút!"

Trần Thanh quăng Chu Thịnh Long xuống đất.

Khao khát được sống của Chu Thịnh Long mạnh lắm, vừa ngã xuống đất đã lồm cồm bò dậy, đến cả đám đàn em còn không quan tâm, lập tức chạy ra khỏi cửa.

Lúc này, Trần Thanh nhìn đám người còn lại.

"Bọn em cút ngay đây!"

Bọn chúng bị dọa tới mức nháo nhào chạy đi.

"Đóng cửa lại".

Trần Thanh vừa dứt lời, đám người đó liền hoảng loạn đóng cửa và bỏ chạy.

Sau khi đuổi đám người đó đi, Trần Thanh vỗ vai Hứa Mỹ Tình, hỏi: "Chị Mỹ Tình, không sao rồi".

"Trần Thanh… Hu hu…"

Hứa Mỹ Tình lúc này nhào vào lòng Trần Thanh, vừa khóc vừa nói: "Lúc nãy sợ chết đi được".

"Không sao rồi!"

Trần Thanh vỗ vai an ủi cô.

Còn lúc này, Chu Thịnh Long đã bỏ chạy tới trước cửa thang máy.

Bọn họ còn chưa kịp bấm thang thì thang máy đã kêu lên một tiếng rồi dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở, một đám mười mấy người ào từ thang máy ra.

Chu Thịnh Long và đám đàn em thấy vậy liền giật mình.

Đám người kia nhìn rất giống côn đồ.

Hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm một típ sắt..

Chẳng nhẽ đám người này là Trần Thanh gọi tới để dạy bọn họ một bài học?

Nếu thật sự là vậy thì bọn họ chết chắc rồi.

"Hắn ta ở đâu?"

Phía cuối có một người đàn ông mặc áo ba lỗ đen đang hút thuốc bước ra và hỏi.

"Tên quản lý khu nhà đáng ăn đòn đó, không đánh nó thì nó không chịu khai. Nó nói rồi thì nó sẽ thành một cái xác".

Người đàn ông đi đầu vừa hút thuốc, vừa chỉ vào cánh cửa đối diện mắng mỏ: "Mẹ kiếp, thằng nhãi đó không đưa cho tao, lại còn dám đánh tao. Hôm nay tao sẽ tính sổ với nó".

Nói rồi đám người kia liền tiến về phía trước.

"Mấy anh ơi…"

Chu Thịnh Long lúc này ôm mặt kêu lên.

"Làm sao?"

Người đàn ông mặc áo ba lỗ có chút không thoải mái, đáp.

"Có phải các anh muốn kiếm hai đứa chó má kia không?"

Chu Thịnh Long chỉ vào đối diện nói.

"Không sai!"

"Có vấn đề sao?"

"Mày có ý kiến?"

Bọn họ nhìn chằm chằm vào đám người Chu Thịnh Long đáp.

"Không có, không có".

Chu Thịnh Long liên tiếp lắc đầu, vội vàng nói: "Tôi có chìa khóa nhà đó, tôi có thể đưa các anh vào".

"Vậy nhanh hơn nhiều đó".

Người đứng đầu tiên đáp: "Dẫn đường, mở cửa đi!"

"Được".

Chu Thịnh Long gật đầu.

Nói rồi đám người Chu Thịnh Long dẫn đầu, đưa đám người theo sau quay ngược lại đó.

Lúc này Chu Thịnh Long đã tính toán tước rồi, đám người này cũng tới tính sổ với Trần Thanh, bọn họ liền muốn lợi dụng đám người này để cho Trần Thanh một bài học.

Dù có thế nào, lần này nhất định hắn ta phải rửa hận.

"Chị Mỹ Tình, không sao rồi, không sao rồi. Tôi đã dạy cho tên cặn bã đó một bài học rồi, sau này hắn không còn dám tới nữa đâu".

Trần Thanh ôm lấy Hứa Mỹ Tình an ủi: "Nếu hắn còn dám quay lại, tôi sẽ cho hắn no đòn. Tôi đảm bảo, sau này hắn sẽ không dám quấy rối chị nữa".

Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình khá đáng thương, dính dáng vô loại cặn bã như Chu Thịnh Long.

"Ừ…"

Hứa Mỹ Tình nằm trong lòng Trần Thanh, tiếng khóc cũng nhỏ dần.

Bịch!

Vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh.

Tiếng động này lại tiếp tục dọa Hứa Mỹ Tịnh một phen.

Trần Thanh quay đầu nhìn.

Anh nhìn thấy Chu Thịnh Long đang ngông nghênh bước vào trong.

Thấy Chu Thịnh Long quay lại, ánh mắt của Trần Thanh liền lộ vài tia giận dữ.

Chu Thịnh Long nhìn Trần Thanh, chỉ vào anh và huênh hoang nói: "Tạp chủng, tao nói cho mày biết, tối nay mày chết chắc rồi. Dám đắc tội với tao, tao sẽ cho mày chết một cách đau đớn".

Chu Thịnh Long nói xong, mười mấy tên đàn em đang đứng phía sau liền cầm vũ khí tiến lại.

Hứa Mỹ Tình thấy nhiều người như vậy liền sợ hãi.

Cô không ngờ Chu Thịnh Long nhanh như vậy mà có thể tìm được nhiều người tới giúp.

Lúc này Chu Thịnh Long không kiêng nể mà nói: "Tạp chủng, nếu giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, bọn tao có thể xem xét tha cho mày. Nếu không, mày cứ chờ chết đi! Hứa Mỹ Tình, mày không nghe lời tao, giờ tao sẽ khiến mày hối hận".

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT