Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Chàng trai, có tiền đồ đó, chiêu mượn hoa dâng phật này của cậu đúng là không tồi”.

Ông chủ Hoa cười nói: “Vậy tôi cũng không phải là cướp đoạt đồ tốt của người khác nữa rồi”.

Nói xong ông ta trực tiếp bỏ đi.

Mọi người thấy Phỉ Thúy Băng nổi tiếng đã có chủ cũng không nói nhiều lời nữa.

Lúc này mọi người lại có một đề tài mới để bàn tán, Trần Thanh tưởng chừng dùng một trăm ngàn tệ mua về một đống rác, sau đó lại thần kỳ mở được Phỉ Thúy Băng.

“Đường Võ, lập tức gọi tất cả vệ sĩ tới đây. Bảo họ mang theo két sắt để bảo vệ miếng phỉ thúy này thật tốt”.

Nam Cung Yến cực kỳ yêu thích miếng ngọc này, lập tức dặn dò Đường Võ.

“Vâng thưa Nam Cung tiểu thư”.

Đường Võ nghe lời lập tức đi sắp xếp.

“Em à, em không định quay về sao?”

Trần Thanh lên tiếng hỏi Nam Cung Yến: “Em đã có một miếng Phỉ Thúy Băng rồi”.

“Đương nhiên không thể về sớm như vậy được”.

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm Trần Thanh cười nói: “Anh còn phải cùng tôi đi chọn đá nữa”.

“Còn phải chọn nữa?”

“Tất nhiên, cảm giác của anh chính xác như vậy, nhân lúc cảm giác còn tốt, chúng ta xem xem liệu còn có thể tìm được vài miếng đá nữa không, sau đó mở ra vài miếng ngọc thượng hạng”.

Nam Cung Yến không muốn để tuột mất cơ hội này.

“Thực ra anh cũng không phải là dựa vào cảm tính mà là do may mắn”, Trần Thanh yếu ớt đáp lại.

“May mắn cũng là một loại thực lực. Cứ quyết định như thế đi”.

Nam Cung Yến kéo theo Trần Thanh bắt đầu đi dạo xung quanh.

Tất Văn Bách nhìn thấy hai người Trần Thanh đi xa, sự buồn bực trong lòng dâng tới cực điểm.

Hắn ta bây giờ thật sự rất muốn đánh người.

“Đều tại ông”.

Tất Văn Bách cắn răng nghiến lợi nói: “Đúng là thứ vô dụng, thể diện của tôi đều bị ông quét sạch rồi!”

Thầy Sơn bị chửi mắng cũng không dám phản bác lại.

Đợi Tất Văn Bách mắng xong, ông ta mới nói: “Cậu Tất, kỳ thực vẫn còn một cách nữa. Đến lúc đó không chỉ có thể kiếm lại một miếng Phỉ Thúy Băng, nói không chừng còn kiếm được không ít tiền”.

“Cách gì?”

Tất Văn Bách hỏi.

Thầy Sơn thì thầm bên tai hắn ta.

Tất Văn Bách nghe xong, trầm giọng chất vấn: “Cách này có được không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề”, thầy Sơn giải thích: “Chúng ta sắp đặt trước, chỉ cần lúc đó hắn đồng ý, cả vốn lẫn lại chúng ta đều có thể kiếm lại được. Cho dù hắn không đồng ý, chúng ta cũng có thể tìm lại chút thể diện”.

Tất Văn Bách suy ngẫm một lúc mới gật đầu: “Cứ làm theo như ông nói đi, nhưng lần này chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại”.

“Vâng, cậu Tất, cậu yên tâm, lần này chắc chắn 100%”.

Thầy Sơn cắn răng nói: “Lấy danh tiếng của tôi để đặt cược”.

“Miếng này có cảm giác gì không?”

“Miếng này xem ra không tồi, thế nào?”

“Miếng này chắc là được”.

Nam Cung Yến lôi kéo Trần Thanh, cô giống như đang nhặt quần áo, chỉ vào từng miếng một nói với anh.

“Không được”.

“Miếng này không được”.

“Miếng này cũng vậy”.

Trần Thanh liếc mắt, không có miếng nào trong số đó có đồ tốt cả.

Trần Thanh cũng biết rằng, Phỉ Thúy tốt đâu có dễ dàng đụng trúng như vậy. Hôm nay bản thân có thể mở được một miếng Phỉ Thúy Băng đã là giẫm phải vận cứt chó rồi.

Nam Cung Yến kéo Trần Thanh dạo quanh một vòng, làm anh mệt phờ người.

Anh liền tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc.

Nam Cung Yến vẫn đang đắm chìm trong trạng thái phấn khích bèn nói: “Sao nhanh thế đã mệt rồi. Tôi vẫn muốn cùng anh đi chọn thêm vài miếng nữa. Vừa rồi có vài miếng tôi cảm thấy khá tốt, sao anh không chọn miếng nào vậy?”

“Chị gái à, không có cảm giác, tôi cũng bó tay thôi”.

Trần Thanh đáp một cách bất lực.

“Vậy anh phải thế nào mới có cảm giác?”

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào Trần Thanh hỏi.

“Em muốn biết à?”

Trần Thanh hỏi lại.

“Muốn!”

Cô gật đầu.

“Hôn anh một cái biết đâu anh lại tìm lại được cảm giác, một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì thay bằng một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Làm như vậy không biết chừng anh có thể có cảm giác đó”.

Trần Thanh cười nói.

“Hừ!”

Nam Cung Yến thầm phỉ nhổ trong lòng: “Anh cứ nằm mơ đi”.

Dứt lời cô liền tìm một hòn đá tự mình ngồi xuống.

“Nghỉ một lúc đi, nghỉ xong chúng ta lại tiếp tục. Tôi nói cho anh biết, anh đừng có lười biếng. Hôm nay nếu như không tìm được năm miếng thì đừng nghĩ tới việc về nhà”.

Nam Cung Yến nói đầy nghiêm túc.

“Em làm vậy khác nào muốn cái mạng già của anh”.

Trần Thanh kêu to.

“Tôi mặc kệ”.

Nam Cung Yến mỉm cười: “Anh nhanh tìm cảm giác cho tôi”.

Trần Thanh im lặng châm lên một điếu thuốc.

“Anh Thanh, anh đúng là không xem em là anh em mà. Đến một nơi náo nhiệt như này lại không gọi tiểu đệ cùng tới”.

Đúng lúc này, một bóng người chạy nhanh tới.

Cậu ta vừa chạy tới gần, liền cười nói: “Anh Thanh, nghe nói anh nhặt được đồ tốt từ tay Tất Văn Bách, còn khiến hắn ta nhục nhã, mở được một miếng Phỉ Thúy Băng phải không? Đúng thật là. Đúng rồi, miếng Phỉ Thúy đó ở đâu? Mau cho em xem với”.

Giang Tử Phong bước tới, cứ như vậy liến thoắng nói không nghỉ.

Chuyện của Trần Thanh đã lan truyền khắp cả chợ đá ngọc, Giang Tử Phong vừa đánh tiếng được liền nhanh chóng chạy đi tìm anh.

“Cái này thì đã tính là gì”, Trần Thanh ung dung đáp lời: “Chuyện nhỏ”.

“Kiếm được gấp trăm lần, sao có thể là chuyện nhỏ”, Giang Tử Phong sầu não: “Hơn nữa em lại chưa từng gặp cảnh tượng nào kích thích như vậy. Anh Thanh, em biết anh có tiếng là “đổ thần”, nhưng không ngờ tới anh còn là một cao thủ cược ngọc. Anh Thanh, anh dạy em đi mà”.

“Cậu có hứng thú với cái này à?”

Trần Thanh hỏi.

“Tất nhiên rồi. Phàm là thứ có thể đặt cược, em đều có hứng thú cả”.

Giang Tử Phong cười đáp.

“Chỉ là tôi không dạy được cho cậu”.

“Tại sao?”

“Cái này phải dựa vào cảm giác”, Trần Thanh nói.

“Vậy thì anh dạy em cách tìm cảm giác cũng được”.

“Không được”, Trần Thanh đáp: “Cảm giác của tôi cũng là do cô ấy cho”.

“Chị dâu, chị làm thế nào cho anh Thanh cảm giác vậy, chị cũng cho em một chút đi”, Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến chằm chằm cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng: “Cậu đừng nghe anh ta, chỉ nói vớ vẩn là nhanh”.

“Chị dâu, em tin lời anh Thanh nói. Chị mau nói cho em biết là cảm giác gì đi”, Giang Tử Phong quấn quýt lấy Nam Cung Yến gặng hỏi.

Nam Cung Yến cũng không biết trả lời sao.

“Em yêu à, em cứ nói cho Tử Phong biết đi”.

Trần Thanh đứng ở bên cạnh cười như không có việc gì: “Hay là chúng ta thị phạm cho cậu ấy cũng được”.

“Tốt quá!”

Giang Tử Phong cười cười: “Anh chị mau thị phạm coi”.

“Đồ lưu manh, đi chết đi”, Nam Cung Yến thầm chửi rủa trong lòng.

Giữa ban ngày ban mặt lại hôn nhau, Nam Cung Yến cô thực sự không thể làm được việc này.

Nam Cung Yến không nói, thế nên Giang Tử Phong cứ quấn lấy cô.

Trần Thanh lúc này cảm thấy thật thư thái.

Ngay khi Trần Thanh hút xong điếu thuốc, anh nhìn thấy Tất Văn Bách và thầy Sơn đang đi về phía này.

Nhìn Tất Văn Bách tiến thẳng về phía mình, Trần Thanh đại khái cũng đã đoán được hắn ta muốn làm gì, hắn ta nhất định là không cam tâm, còn muốn tìm cách nào đó kiếm lại chút thể diện.

Còn về biện pháp mà hắn nghĩ ra, Trần Thanh không cần nghĩ cũng biết.

“Tên họ Trần kia!”

Tất Văn Bách vừa bước tới liền dán mắt lên người Trần Thanh nghiến răng nói.

Trần Thanh quay người sang một bên hút thuốc, anh không thèm để ý đến Tất Văn Bách.

Người khác phải nể mặt Tất Văn Bách, nhưng Trần Thanh anh lại không cần.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT