Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


“Chuyện, chuyện quái gì vậy? Có người đã động tay vào xe của em ư?"

Giang Uyển Quân ngỡ ngàng khi nhìn thấy rất nhiều hoa tươi và bóng bay trong xe mình, còn được xếp theo biểu tượng của tình yêu.

“Chắc là kẻ điên cuồng nào si mê em nên muốn theo đuổi đấy thôi”, Trần Thanh cười nói.

“Cho dù là như vậy, cũng không cần phải làm xe em ra nông nỗi này chứ”, Giang Uyển Quân phẫn nộ nói.

Tuy vẫn luôn có người theo đuổi cô ấy, nhưng trước giờ chưa từng có người to gan đến mức khiến cho xe của cô ấy thành như vậy.

“Đã bảo là kẻ điên cuồng theo đuổi mà”.

Trần Thanh nhìn qua rồi nói: “Có gì mà không thể làm được chứ?”

“Nếu thực sự có người theo đuổi em như thế này, em cũng không thèm”.

Giang Uyển Quân nói bằng vẻ vô cùng kiên định.

Bịch! Bịch!

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng động vô cùng có tiết tấu.

Trần Thanh và Giang Uyển Quân nhìn sang.

Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe bán tải xuất hiện, phía trên đang chở hai chiếc loa lớn.

Ở giữa có một cậu thanh niên ăn mặc khá lòe loẹt.

“Là anh ta”.

Vẻ mặt Giang Uyển Quân khá khó chịu.

“Ai vậy?”

“Là tên không biết xấu hổ tự xưng là cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải”, Giang Uyển Quân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên của anh ta là Diệp Thiên Phàm”.

Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải sao?

Trần Thanh liếc qua, nhìn có vẻ cũng không ngông cuồng lắm.

Chiếc xe tiến lại gần, hắn ta liền cất tiếng hát một cách tràn trề cảm xúc: “Yêu em mãi mãi, yêu em suốt kiếp”.

Bài hát thì rất da diết, nhưng lại hơi lạc giọng.

“Đủ rồi, Diệp Thiên Phàm, anh dừng lại ngay cho tôi!”

Giang Uyển Quân không chịu nổi sự ô nhiễm tiếng ồn này, cô ấy khó chịu hét lên.

“Uyển Quân nhà tôi không thích, mau tắt nhạc đi!”

Diệp Thiên Phàm lập tức hét lên.

Hắn ta vừa hét xong, âm thanh lập tức dừng lại.

Diệp Thiên Phàm liền cầm một bó hoa rồi nhảy xuống từ trên xe bán tải. Lúc bước tới trước mặt Giang Uyển Quân, hắn ta còn cố tình hất tóc lên.

Diệp Thiên Phàm nhìn Giang Uyển Quân cười rồi nói: “Uyển Quân, bất ngờ không? Em thích không?”

“Diệp Thiên Phàm, tôi chẳng thấy bất ngờ chút nào, anh đây là đang phá hoại xe của tôi đấy”.

Giang Uyển Quân vừa lườm đối phương vừa nói.

Diệp Thiên Phàm không cho là vậy, vừa cười vừa nói: “Hỏng rồi thì cùng lắm là đền cho em một chiếc khác. Chỉ cần em thích, anh sẽ đền cho em một chiếc một triệu tệ. Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, nhà anh thiếu gì tiền”.

Giang Uyển Quân thật sự cạn lời. Cô ấy phát hiện ra rằng mình không thể tiếp tục nói chuyện được với tên Diệp Thiên Phàm này nữa.

“Không cần đâu, bây giờ, anh hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi đi!”, Giang Uyển Quân cắn môi rồi nói.

Diệp Thiên Phàm lại đắc ý, vừa cười vừa nói: “Phụ nữ đúng là giả dối, rõ ràng là thích, còn giả vờ là không thích”.

Nói xong Diệp Thiên Phàm liền bước tới trước mặt Giang Uyển Quân. Hắn ta quỳ một bên chân xuống rồi nói: “Uyển Quân, anh thích em, hãy làm bạn gái anh nhé! Nếu em bằng lòng, cũng có thể làm vợ anh”.

Nhìn thấy động tác này của Diệp Thiên Phàm, Giang Uyển Quân cạn lời.

Trần Thanh cũng hiểu ra tại sao Giang Uyển Quân nhìn thấy hắn ta xuất hiện liền lộ vẻ khó chịu.

Tên này đúng là kiểu người luôn nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ.

Hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của người khác.

Tán gái như vậy, chỉ có thể tán được những cô nàng chưa trải đời mà thôi. Những người như Giang Uyển Quân, sẽ không quan tâm tới hắn ta đâu.

Quả nhiên, Giang Uyển Quân liền nói: “Diệp Thiên Phàm, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không thích anh đâu, anh hãy từ bỏ đi”.

“Bây giờ, em không thích anh là vì chưa phát hiện ra được ưu điểm của anh thôi”, Diệp Thiên Phàm cười đắc ý rồi nói: “Sau khi em biết được rồi, anh tin là em sẽ yêu anh đấy”.

“Chị dâu, chị mau chóng đồng ý với anh Diệp đi!”

“Anh Diệp chính là người đàn ông xuất sắc nhất Nam Hải”.

“Cho dù là xét về gia thế hay thực lực, không một ai có thể so bì được với anh Diệp cả”.

Đám người đi cùng Diệp Thiên Phàm cũng nhốn nháo hết cả lên.

“Cả thành phố Nam Hải, chỉ có Giang Uyển Quân em mới xứng với anh thôi”.

Diệp Thiên Phàm lại nói bằng vẻ vô cùng ngông cuồng: “Cho nên em thuộc về anh”.

Giang Uyển Quân nhìn thấy biểu cảm tự luyến đó của Diệp Thiên Phàm, thì cảm thấy rất bất lực.

Cô ấy biết rằng chỉ từ chối một cách đơn giản như thế này thì hoàn toàn không có tác dụng.

Giang Uyển Quân liền túm lấy Trần Thanh, sau đó kéo anh tới.

Không được!

Trần Thanh thầm nghĩ, anh biết tiếp theo có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên trong lòng anh cự tuyệt.

Thế nhưng Giang Uyển Quân đã túm chặt lấy anh.

“Diệp Thiên Phàm, tôi nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi”.

Giang Uyển Quân khoác tay Trần Thanh rồi nghiêm túc nói.

“Em có bạn trai rồi ư?”

Lúc này, Diệp Thiên Phàm mới chú ý tới Trần Thanh bên cạnh Giang Uyển Quân. Đôi mắt hắn ta bừng lên ngọn lửa phẫn nộ rồi nói: “Ý em là anh ta?”

“Không...”

Chụt!

Trần Thanh vừa định đáp là không phải, Giang Uyển Quân liền hôn lên mặt anh một cái.

“Đúng vậy”.

Giang Uyển Quân nói một cách khẳng định.

Diệp Thiên Phàm nhìn thấy động tác này của Giang Uyển Quân liền phẫn nộ.

Hắn ta tức giận lườm Trần Thanh: “Ông đây là Diệp Thiên Phàm, còn mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì mà dám cướp cô ấy với ông hả?”

Hả!

Nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Thiên Phàm, Trần Thanh cảm thấy bất lực.

Lẽ nào những người họ Diệp, đều có tính hiếu thắng bẩm sinh sao? Hơn nữa ai cũng đều được di truyền từ Diệp Lương Thần hay sao?

Vốn dĩ anh không định can dự vào chuyện này, suy cho cùng trong mắt anh, cách làm này của Diệp Thiên Phàm chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ mà thôi.

Có điều nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiên Phàm, Trần Thanh liền quyết định chọc tức hắn. Anh nheo mắt cười rồi nói: “Tôi là ai sao? Tôi là một người trẻ trung, có tài, đẹp trai không ai sánh bằng nhất trong lịch sử và là bảo vệ của một tập đoàn lớn nào đó”.

Lúc anh nói đoạn trước, đám người Diệp Thiên Phàm còn ngây ra, nhưng khi nghe tới bảo vệ, lúc này bọn chúng đều không kìm được mà cười nghiêng ngả.

“Một tên bảo vệ còn ra vẻ cái gì?”

“Anh Diệp, em thấy chị dâu đang túm bừa một tên bảo vệ để thử thách tấm chân tình của anh dành cho chị ấy đấy”.

“Anh Diệp, hay là bọn em giúp anh dạy dỗ tên bảo vệ quèn này nhé?”

Đám người bên cạnh vừa cười vừa nhao nhao cả lên.

Bọn chúng nhìn Trần Thanh, trong mắt chỉ toàn là sự khinh miệt và chê cười.

“Một tên bảo vệ quèn lại dám cướp người yêu với tao, bây giờ tao cho mày một cơ hội, biến mất khỏi tầm mắt của ông mày ngay lập tức”.

Diệp Thiên Phàm nói bằng vẻ kiêu ngạo.

“Đúng vậy, tôi chỉ là một bảo vệ quèn, nhưng cô Giang cũng thích tôi, chứ không hề thích cậu. Tôi cũng cảm thấy rất bất lực à”, Trần Thanh bất lực nói: “Nói như vậy thì cậu còn không bằng cả một tên bảo vệ quèn nhỉ?”

“Mẹ nó!”

Diệp Thiên Phàm nghe thấy lời này thì khó chịu, kích động chửi rủa.

“Uyển Quân, em đang thử thách anh đúng không? Em không thể nào thích một tên bảo vệ quèn được”.

Diệp Thiên Phàm lại hỏi Giang Uyển Quân.

Chụt!

Giang Uyển Quân lại hôn lên mặt Trần Thanh một cái nữa.

“Ai thèm thử thách anh?”, Giang Uyển Quân khoác chặt tay Trần Thanh, vừa cười vừa nói: “Tôi thích anh ấy đấy, thì sao nào?”

Hôn được Trần Thanh hai lần, vẻ mặt Giang Uyển Quân hiện rõ sự vui sướng.

Cô ấy cảm thấy mình đã tìm được lí do để tiếp cận Trần Thanh rồi.

Lúc này, nhịp tim cô ấy có chút loạn, hai má đỏ rực cả lên.

Diệp Thiên Phàm nhìn thấy biểu cảm này của Giang Uyển Quân, liền cảm thấy có chút phẫn nộ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT