Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Anh Thanh, tôi nghe nói anh chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi rồi, thật sự rất biết ơn anh”.

Hồ Đại Quân túm lấy Trần Thanh và nói: “Tôi và Tiểu Nhạc lo sốt vó vì chuyện này đấy. Bây giờ chữa khỏi bệnh rồi, tôi cũng được yên tâm. Anh Thanh, tôi lại mang ơn anh nữa rồi”.

“Đừng nói những chuyện đó, cậu lên với bọn họ đi, tôi còn phải về công ty”.

Trần Thanh nói với Hồ Đại Quân.

“Được”.

Hồ Đại Quân đáp lời.

“Phải rồi”.

Đám Hồ Đại Quân mới đi được mấy bước thì Trần Thanh lại gọi bọn họ.

“Anh Thanh, còn chuyện gì nữa à?”

Nhóm Hồ Đại Quân dừng lại hỏi.

“Gần đây cẩn thận một chút nhé, tôi sợ tên đó sẽ trả thù”.

Trần Thanh nhắc nhở đám Hồ Đại Quân.

“Sợ cái quái gì”.

“Ha ha, thằng đó dám tới là tôi sẵn sàng đánh nó”.

Đám Hồ Đại Quân không tán thành, bọn họ nói.

“Tóm lại các cậu cứ cẩn thận một chút là được”.

Trần Thanh nhắc nhở.

“Bọn tôi biết rồi!”

“Anh Thanh, anh yên tâm đi”.

Đám Hồ Đại Quân đáp lại.

Trần Thanh tạm biệt bọn họ rồi bắt một chiếc taxi về công ty.

Nhóm Hồ Đại Quân cùng vào phòng bệnh.

Vào phòng bệnh, Hồ Đại Quân thấy Ngô Quế Hoa đang cầm tay Hồ Tiểu Nhạc nói: “Tiểu Nhạc, đồng nghiệp đó của con là thần y thật à? Y thuật của cậu ấy giỏi như vậy, vì sao lại làm bảo vệ thế hả?”

“Mẹ, anh Thanh giỏi thế đấy, hơn nữa con cảm thấy anh Thanh làm bảo vệ cho vui thôi”.

Vào phòng và nghe thấy vậy, Hồ Đại Quân đi tới nói: “Mẹ, con nói cho mẹ biết luôn nè, lúc ấy chủ tịch của bọn con còn nói cho anh Thanh làm phó tổng giám đốc đấy, cơ mà anh ấy không chịu”.

Ngô Quế Hoa tỏ vẻ khiếp sợ: “Còn có chuyện như thế cơ á?”

“Thật mà, lúc ấy cháu cũng ở đó”.

“Bởi vì muốn làm cùng chúng cháu nên anh Thanh còn không thèm làm phó tổng giám đốc luôn đấy”.

“Nhưng bây giờ anh Thanh tới bộ phận quan hệ xã hội rồi, nghe nói anh ấy được mọi người yêu quý lắm. Mà cháu còn nghe là anh Thanh sắp lên làm trưởng phòng luôn rồi”.

Lúc này, đám Tiểu Mao khen lấy khen để.

Nghe vậy, Ngô Quế Hoa túm lấy tay Hồ Tiểu Nhạc nói: “Cậu ấy có bạn gái chưa?”

“Hình như chưa thì phải”.

“Nhưng đội trưởng Dương của bọn cháu u mê anh ấy lắm”.

Đám Hồ Đại Quân nói.

“Tiểu Nhạc, một người đàn ông tốt như thế, con phải cố gắng mà theo đuổi”.

Ngô Quế Hoa hăng hái nói.

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Tiểu Nhạc hơi ửng đỏ.

“Mẹ à, con…”

“Chẳng lẽ con không thích cậu ấy sao?”, Ngô Quế Hoa hỏi.

“Không phải”, Hồ Tiểu Nhạc lắc đầu.

“Thế là đúng rồi”, Ngô Quế Hoa cười nói: “Ngày mai mẹ ra viện, con mời cậu ấy tới nhà chúng ta, tiếp đó con trổ tài nấu nướng, bắt lấy dạ dày của cậu ấy, cuối cùng là giành lấy trái tim cậu ấy”.

“Con cũng tán thành vụ này”.

Hồ Đại Quân vui vẻ nói: “Nếu trở thành người nhà với anh Thanh thì sớm muộn gì con cũng phất lên, ha ha…”

“Tiếc là tôi không có em gái”.

“Tiểu Nhạc phải cố lên nhé, có nhiều đối thủ cạnh tranh lắm đấy”.

Đám Tiểu Mao đua nhau nói.

Ngô Quế Hoa nghiêm túc nói: “Con gái, gặp được một chàng trai tốt thì nhất định phải bắt lấy cơ hội, đừng để cậu ấy chạy mất”.

“Mẹ, chẳng phải mẹ coi thường bảo vệ sao?”

Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói.

“Nhưng cậu bảo vệ này thì khác”, Ngô Quế Hoa cười nói: “Mẹ đánh giá cao cậu ấy. Con cứ nghe lời mẹ, ngày mai mời cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, biết chưa?”

“Con sẽ cố gắng”.

Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.

Hôm sau.

Trần Thanh vẫn đưa Nam Cung Yến tới công ty như thường lệ.

Lúc trở lại bộ phận quan hệ xã hội, Trần Thanh bắt đầu nghĩ xem có nên chủ động ra tay với Tất Văn Bách không.

Nhưng đến thời điểm này, Trần Thanh vẫn chưa có đủ đồ. Vả lại, loại người như Tất Văn Bách khác với đám Triệu Ngũ. Với Triệu Ngũ, anh có thể dùng đến bạo lực, nhưng với Tất Văn Bách, càng dùng bạo lực thì chưa biết chừng hắn ta sẽ càng phản kháng hăng hơn.

Trong lúc Trần Thanh tập trung suy nghĩ, bên tai anh vang lên một giọng nói trách móc.

“Nghĩ đến cô nào mà ngây người ra như thế?”

Nghe thấy giọng nói ấy, Trần Thanh hoàn hồn lại. Anh thấy Hứa Mỹ Tình đang quơ tay trước mặt mình, trên mặt hiện lên nét bất mãn.

“Chị Mỹ Tình, tôi đang nhớ chị mà”.

Trần Thanh cười đáp.

“Xì, nói vớ vẩn”.

Nghe vậy, Hứa Mỹ Tình hài lòng nở nụ cười.

“Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi làm gì?”

Trần Thanh hỏi.

“Cậu đi theo tôi”.

Hứa Mỹ Tình nói với Trần Thanh.

Dứt lời, Hứa Mỹ Tình đi vào trong phòng làm việc.

Trần Thanh đi theo cô ấy.

“Chị Mỹ Tình, đây chẳng phải phòng làm việc của Trình Minh Viễn sao?”

Vào trong phòng làm việc, Trần Thanh hỏi Hứa Mỹ Tình.

“Bây giờ là của tôi rồi”.

Hứa Mỹ Tình đóng cửa lại nói.

“Há? Chị chuyển vào đây bao giờ vậy?”

“Hôm qua”, Hứa Mỹ Tình cười nói: “Nhờ cậu cả đấy, cũng bởi vì cậu nên Trình Minh Viễn mới chủ động rời khỏi cuộc tranh đoạt chức trưởng phòng, sau đó anh ta đã tiến cử tôi. Bây giờ tôi đang làm trưởng phòng tạm thời, nêu làm tốt thì một tháng sau sẽ được nhậm chức chính thức”.

“Chị Mỹ Tình, chúc mừng chị nhé”.

Trần Thanh cười nói.

“Có gì mà phải chúc mừng”, Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Thanh nói: “Nếu không có cậu thì tôi cũng chẳng được làm trưởng phòng”.

“Ý chị là muốn cám ơn tôi hả?”

Trần Thanh cười gian: “Vậy chị định cám ơn tôi thế nào đây? Phải rồi, tối qua chị hứa cho tôi xem ảnh riêng tư mà chưa gửi đâu đấy. Chắc không phải chị định nuốt lời đấy chứ? Nếu chị muốn cám ơn tôi thì gửi nhiều một chút, tôi muốn xem ảnh chị Mỹ Tình chụp”.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Thanh, cô ấy dí ngón tay vào đầu Trần Thanh: “Đồ háo sắc, suốt ngày chỉ nghĩ mấy cái chuyện bỉ ổi ấy”.

“Chị Mỹ Tình, chị đang trách oan cho tôi rồi, tôi chỉ thưởng thức theo hướng nghệ thuật thôi. Hơn nữa chị Mỹ Tình xinh đẹp như thế, tôi cảm thấy ngắm nhiều thì sẽ kéo dài tuổi thọ”.

Được Trần Thanh khen như thế, nụ cười trên môi Hứa Mỹ Tình không thể giấu được.

Không biết vì sao những người đàn ông khác khen, Hứa Mỹ Tình chẳng có một chút cảm xúc nào.

Nhưng Trần Thanh khen cô ấy là cô ấy có thể vui vẻ suốt một ngày.

“Tôi không gửi ảnh riêng tư cho cậu đâu”.

Hứa Mỹ Tình cười nói.

“Ơ, chị Mỹ Tình, chị đừng nuốt lời thế chứ, tôi sẽ mất ngủ đấy”.

Trần Thanh nói với vẻ mặt thất vọng.

“Hừ, tôi gửi cho cậu, nhỡ cậu gửi đi linh tinh thì sao”, Hứa Mỹ Tình hừ nhẹ rồi nói: “Còn nữa, tôi đâu nói là không cho cậu xem?”

“Chị Mỹ Tình, ý chị là?”

Trên mặt Trần Thanh hiện lên nét mừng rỡ.

“Hôm nay cậu xem luôn trong phòng làm việc của tôi đi”, Hứa Mỹ Tình ca cẩm: “Như vậy thì cậu sẽ không để lộ ra ngoài được, cậu hài lòng chưa?”

“Hài lòng, hài lòng chứ!”

Trần Thanh sờ mũi cười.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT