Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đương nhiên là Trần Thanh đuổi theo đám người đó rồi, anh muốn biết rốt cuộc kẻ nào muốn ám hại mình, có lẽ nào là người nhà họ Diệp?

Trần Thanh không hấp tấp mà lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ.

Chỉ là, bọn họ không hề quay về mà lại chạy tới một khu nhà cũ kĩ, sau đó không rời đi nữa.

“Không ngờ cũng cảnh giác đó, nếu như đã không theo đuôi được, thì chỉ còn cách hỏi rồi", Trần Thanh lập tức đi vào phía trong khu nhà.

Anh không làm kinh động những người khác mà đi thẳng tới phòng của bọn họ.

Anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, Trần Thanh hơi chau mày, bọn họ xem ra đã sống ở đây một thời gian rồi, không giống như mới tới, hơn nữa trên người và trên giường của bọn bọ đều có súng ống và vũ khí.

“Bịch bịch bịch..."

Đám người đó mới ra ngoài làm nhiệm vụ xong, quay về liền có người gõ cửa, bọn họ lập tức trở nên cảnh giác, thông qua mắt chống trộm trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Trần Thanh trốn vào góc chết cửa mắt chống trộm, bọn họ thấy bên ngoài không có ai, càng thêm nghi hoặc.

Khi bọn họ cầm lấy vũ khí tập trung trước cửa, Trần Thanh tới phía trước và đạp mạnh về phía cửa.

“Mẹ kiếp..."

Người đang nhìn qua mắt chống trộm chứng kiến cảnh này cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó hắn liền cảm nhận được đầu mình bị đập mạnh rồi lập tức mất hết cảm giác.

Còn đám người sau lưng hắn vì khoảng cách quá gần, đầu bọn họ đập vào nhau, vài tên cũng ngất lịm đi.

Còn những tên không ngất đi, lúc này cũng rên lên đau đớn.

Trần Thanh xông thẳng vào phòng, ba tên chưa bị đánh ngất vốn định cầm súng lên bắn, nhưng tốc độ của Trần Thanh còn nhanh hơn rất nhiều, ngay khi bọn họ vừa cầm súng lên liền bị anh đá một nhát, súng trong tay bọn họ đều rơi xuống, còn ba tên đó cũng ngất lịm đi.

Trần Thanh nhanh chóng thu hết vũ khí của bọn họ lại, rồi tát mạnh vào mặt một tên trong số đó.

“Tỉnh lại đi, nói coi, bọn mày là ai? Tao không có thù oán gì với bọn mày, sao lại gửi bom tới chỗ tao", Trần Thanh cợt nhả nhìn tên đó và hỏi.

"Haha", hắn lộ ra ánh mắt cương quyết không khuất phục.

Trần Thanh cau mày, có gì đó không ổn.

Quả nhiên, hơi thở của hắn yếu dần đi, ngay sau đó liền nôn ra một ngụm máu đen.

“Chết tiệt, hoá ra là răng độc", Trần Thanh vạch miệng hắn ra, phát hiện hắn đã cắn nát răng độc để tự tử.

Cứng đầu như vậy, chẳng nhẽ bọn họ là đám tử sĩ do nhà họ Diệp bồi dưỡng.

Nhưng mà giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn tử sĩ ư?

Sau đó, Trần Thanh nhổ hết răng độc trong miệng những tên còn lại rồi mới đánh thức một tên để hỏi cung.

Kết quả, anh còn chưa kịp hỏi gì thì tên đó đã cắn lưỡi tự tử.

“Khốn nạn", Trần Thanh liên tiếp đánh thức vài người, nhưng đều không thành công, mỗi người đều tự tử một cách khác nhau, Trần Thanh đã dùng mọi cách mà cũng không ngăn được, hiện tại chỉ còn sót lại một tên cuối cùng mà thôi.

Trần Thanh lập tức dùng kim bạc phong toả tất cả những bộ phận có thể động đậy của hắn, chỉ chừa lại mỗi miệng, hơn nữa miệng hắn cũng chỉ đủ để nói chuyện mà thôi, còn muốn tự sát là không thể.

“Người cuối cùng, hy vọng là thành công", Trần Thanh đánh thức tên cuối cùng.

“Không cần vội vàng tự sát vậy đâu, tao cũng phục bọn mày rồi, sao nhất định phải tự sát chứ? Có chuyện gì nghĩ không thông sao?", Trần Thanh nhìn vào ánh mắt tên đối diện, vội vàng lên tiếng.

Hắn nghe thấy những lời Trần Thanh nói, ánh mắt khẽ thay đổi, đáp: "Bọn họ đều chết rồi?"

“Đúng, đều tự sát rồi, chỉ còn lại mình mày thôi. Nhưng mà, nếu giờ mày cũng chết thì manh mối của tao sẽ đứt, nên là, tao cho mày một cơ hội".

“Chỉ cần mày nói ra kẻ đứng đằng sau điều khiển bọn mày là ai, tao sẽ thả mày đi, hơn nữa còn cho mày một khoản tiền đủ để mày sống sung sướng tới già".

Trần Thanh lên tiếng thăm dò.

“Haha, mày đừng có tốn công vô ích nữa, bọn tao sẽ không nói đâu, sứ mệnh của bọn tao chính là hoàn thành nhiệm vụ, dù cho giờ mày có thả tao đi thì tao cũng không biết phải sống tiếp như thế nào, thế nên, nếu như giờ tao phản bội, thì ý nghĩa cuộc sống của tao cũng mất rồi".

“Đối với những người như bọn tao, mục đích sống chính là để hoàn thành nhiệm vụ".

“Mày không hiểu đâu".

Nụ cười của hắn tái nhợt, nói lầm bầm trong miệng, sau đó giọng nói của hắn từ từ tắt hẳn, và tim cũng không còn đập nữa.

“Chết tiệt, không ngờ có thể tự thôi miên chính mình để rơi vào trạng thái chết não".

Sau khi thấy dấu hiệu sự sống của hắn mất hẳn, Trần Thanh bất lực hoàn toàn, đám người này được đó.

Sau đó, Trần Thanh gọi điện cho Hồ Lục Chỉ, dù gì thì đống thi thể này cũng cần người giải quyết, đám người Hồ Lục Chỉ chính là những tay lão làng trong vấn đề này.

Hồ Lục Chỉ nhận được điện thoại của Trần Thanh liền tức tốc đem người chạy tới

Khi Hồ Lục Chỉ nhìn thấy đống thi thể nằm đầy trong phòng, ông ta khẽ ớn lạnh, trong lòng càng thêm nể sợ thủ đoạn của Trần Thanh.

Sau khi giao đống thi thể cho Hồ Lục Chỉ giải quyết, Trần Thanh buồn bực rời khỏi khu nhà đó, sau chuyện lần này, anh càng thêm cảnh giác hơn đối với nhà họ Diệp.

Không ngờ nhà họ Diệp lại có thể bồi dưỡng ra những tử sĩ đích thực như vậy, đối với gia tộc thế này, chắc chắn người đứng đầu không phải dạng vừa đâu.

Xem ra, ông cụ Diệp không đơn giản chút nào.

Giờ đây, Trần Thanh lại có chút mong đợi được gặp ông cụ Diệp, anh muốn xem xem người đứng đầu của nhà họ Diệp rốt cuộc là người như thế nào.

“Ting ting ting..."

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

“Em trai tốt, sao dạo này không tới chỗ chị vậy, có phải quên chị rồi không?", trong điện thoại truyền tới một giọng nói đầy quyến rũ.

“Khụ khụ... Chị Mị, sao có chuyện đó được, chẳng qua tôi không có thời gian thôi", nghe thấy giọng nói đó, Trần Thanh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đồ yêu tinh này, sớm muộn cũng phải "làm thịt" cô ta.

“Cậu em, chị thấy không phải cậu không có thời gian, mà căn bản trong lòng cậu không có chị thôi", Tô Hồng Mị ở đầu dây bên kia giọng nói nhẹ như liễu, khẽ đáp.

“Chị Mị, chị tìm tôi có chuyện gì ư?", Trần Thanh không dám để Tô Hồng Mĩ tiếp tục gợi chuyện nữa, không là nhất định cô ta sẽ kéo anh xuống cống mất.

“Đúng là đồ vô lương tâm mà, "thịt" xong liền không thèm quan tâm nữa", Tô Hồng Mị vẫn tiếp tục khiên khích Trần Thanh đôi câu, sau đó mới chịu nói ra mục đích của mình.

“Còn hai ngày nữa sẽ tới Đại hội Nam Hải, cậu có rảnh không?", Tô Hồng Mị lúc này mới nói ra mục đích thật sự của mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT