Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc Trần Thanh trở về biệt thự, hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đang nấu ăn, đương nhiên đó là một nồi lẩu không có hàm lượng kỹ thuật.

Suy cho cùng chỉ cần mua các nguyên liệu nấu lẩu rồi đem rửa sạch là được.

“Vợ ơi, em qua đây một lát”, Trần Thanh nghĩ tới nhà họ Phòng tại Vân Hải kia, liền gọi Nam Cung Yến sang một bên.

“Sao thế?”, Nam Cung Yến có chút khó hiểu hỏi.

“Cô bạn thân kia của em có lai lịch như thế nào?”, Trần Thanh hỏi thẳng.

“Không có lai lịch gì cả, gia đình đều làm nghề kinh doanh, chỉ là gia đình cô ấy không phải ở thành phố Nam Hải mà là ở thành phố Vân Hải. Anh hỏi cái này làm gì?”, Nam Cung Yến nghi ngờ.

“Không có chuyện gì, đúng rồi, tối nay anh có chút việc phải ra ngoài nên không ăn cơm ở nhà”, Trần Thanh suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng anh vẫn thông báo cho Nam Cung Yến một tiếng.

“Hứ, anh không ở nhà vừa hay, hai người chúng tôi còn không đủ ăn đây”, trong lòng Nam Cung Yến mặc dù có chút thất vọng nhưng ngoài miệng lại không lưu tình.

Nói xong cô liền quay lại phòng bếp và bắt đầu nhặt rau.

Trần Thanh mỉm cười, sau đó lập tức quay lại phòng, bắt đầu tu luyện.

Anh phát hiện ra khi mình càng đến gần Nam Cung Yến thì tốc độ tu luyện càng nhanh, nếu anh có thể ở bên cạnh Nam Cung Yến tu luyện vài ngày, có lẽ có thể tiến nhập tới tầng thứ ba.

Đáng tiếc dù mối quan hệ giữa anh và cô ngày càng được xoa dịu, nhưng cách việc ngủ chung phòng dường như còn hơi xa vời.

Khi chuông báo thức vang lên, Trần Thanh bèn thu công, chào hỏi với Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã rồi rời đi.

Anh gọi một chiếc taxi, nói với tài xế điểm đến là sơn trang Cảnh Vân.

“Nhóc con, sơn trang Cảnh Vân này hôm nay có hoạt động, năm dặm xung quanh đều được phong tỏa rồi, tôi chỉ có thể đưa cậu tới khu phụ cận thôi”, người tài xe vừa nghe được nơi Trần Thanh muốn tới là sơn trang Cảnh Vân thì nói ngay lập tức.

“Vâng, không thành vấn đề”, Trần Thanh gật đầu, xem ra quy mô đại hội Nam Hải lần này không nhỏ.

“Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đến dự cuộc vui, chuyện hôm nay ở bên kia e rằng có chút đáng sợ”, bác tài thấy Trần Thanh còn trẻ tuổi như vậy, còn tưởng rằng là thanh niên đi vào con đường sai lầm bèn khuyên nhủ anh.

“Bác tài bác yên tâm, tôi chỉ dạo loanh quanh ở bên ngoài, nếu như không có cơ hội đi vào thì tôi sẽ không vào nữa”, Trần Thanh nở nụ cười mà nói, sau đó liền nhắm mắt tu luyện.

Nghe được lời này của Trần Thanh, tài xế lắc lắc đầu, xem ra lại là một thanh niên không chịu nghe lời khuyên.

Chiếc xe rất nhanh đã tới bên ngoài sơn trang Cảnh Vân, chỉ là khi đến con đường duy nhất dẫn đến sơn trang liền bị ngăn lại, hiển nhiên là xe không được phép đi vào.

Trần Thanh trả tiền xong thì xuống xe.

“Cậu nhóc, nhanh rời đi đi, hôm nay ở đây không mở cửa cho người ngoài”, lúc Trần Thanh định đi vào trong thì bị hai người chặn đường.

“Tôi đến để tham gia đại hội Nam Hải”, Trần Thanh không hề so đo với hai người này.

Nghe thấy vậy, hai người họ nhìn chằm chằm Trần Thanh, trong lòng dấy lên sự hồ nghi.

Bởi như hai người họ thấy, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn thế nào cũng không giống một tên xã hội đen, nếu nói anh ta là một võ giả, đôi chân như bước đi trên hư không này thì lại càng không giống.

“Anh tới cùng ai?”, một người trong đó hỏi.

“Tô Hồng Mị”, Trần Thanh đáp.

Nghe thấy cái tên này, trên mặt hai người đột nhiên lộ ra vẻ cổ quái.

Bọn họ đương nhiên không phải là người bên phía Tô Hồng Mị mà là ở bên Lý Tam Đa, đối với phe cánh của Tô Hồng Mị tự nhiên cũng tồn tại thái độ thù địch.

“Ồ? Vậy anh làm thế nào chứng minh được mình là thuộc hạ dưới trướng cô ta?”, hai người kia nhìn nhau rồi đùa hài hước.

Thấy nét khôi hài trong mắt hai người kia, Trần Thanh liền cau mày.

“Tránh ra”, Trần Thanh cũng lười lãng phí thời gian với hai người này, liền trực tiếp bước vào trong.

“Cuồng vọng, lại dám tự ý xông vào sơn trang, ngăn hắn ta lại”, hai người kia thấy vậy trong lòng lập tức vui vẻ, tức khắc lao về phía Trần Thanh.

“Cút ra”, Trần Thanh một chân bất thình lình quét tới, hai người kia giống như lá rụng trong gió, trực tiếp bị cuốn bay.

Sau khi xử lý xong hai người này, Trần Thanh giậm chân đi vào phía trong.

Lúc đi trên đường, Trần Thanh gặp được rất nhiều người, chẳng qua những người này đều là lái xe tới, hiển nhiên họ cũng thấy việc vừa xảy ra ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn anh đều mang một tia thăm dò.

Trần Thanh phớt lờ những ánh mắt dò hỏi đó, vẫn đi từng bước về phía trước.

Nhìn Trần Thanh như đang đi bộ nhưng khi những người kia quay đầu lại lại phát hiện người thanh niên này vậy mà vẫn luôn bám theo phía sau xe của họ, không hề bị thụt lùi.

Nhà họ Diệp.

“Lấy được tin tức chính xác chưa?”, kể từ khi huyết hồ thất bại, bọn họ liền tạm thời dừng kế hoạch ứng phó với Trần Thanh lại.

Rõ ràng, họ cảm nhận được Trần Thanh không dễ đối phó như vậy.

“Trần Thanh xảy ra mâu thuẫn với Ngụy Cường của nhà họ Ngụy ở Vân Hải, đánh Ngụy Cường tới tàn phế rồi. Còn có, tối nay Tô Hồng Mị để Trần Thanh ra trận”, đối diện với câu hỏi của anh cả, Diệp Sùng Hoan lập tức lên tiếng.

“Triệu Ngũ đã lén lút chạy trốn, đại hội lần này đoán chừng sẽ không tham gia, người tham chiến của Lý Tam Đa bên kia có nắm được thông tin chuẩn xác nào không?”, Diệp Sùng Minh gật đầu, lại tiếp tục hỏi.

“Người tham chiến của Lý Tam Đa bên kia về cơ bản đã đoán ra được, nhưng chỉ có một người là rất bí ẩn, cho đến nay vẫn chưa có thông tin”, Diệp Sùng Hoan lắc đầu.

Ting linh linh…

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Sùng Hoan vang lên.

Vừa nghe cuộc gọi tới, nét mặt của Diệp Sùng Hoan vừa thay đổi.

“Thế nào rồi?”, Diệp Sùng Minh hỏi.

“Người thần bí tham chiến bên Lý Tam Đa đã có thông tin rồi”, trên mặt Diệp Sùng Hoan lộ ra vẻ vui mừng.

“Là ai?”

“Thái Vinh- Giang Môn”.

“Cái gì? Người của Giang môn?”, Diệp Sùng Minh tức thì lấy làm ngạc nhiên, sau đó nhíu mày.

Phải biết rằng, Giang Môn từ trước tới nay vẫn luôn không nhúng tay vào thành phố Nam Hải bọn họ, nhưng hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, sợ rằng có ý đồ không nhỏ.

“Không sai, Trần Thanh chắc chắn sẽ đối chiến với Thái Vinh, đến lúc đó cho dù Trần Thanh thắng hay thua, kết cục cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu. Vì vậy, không cần tới chúng ta ra tay, tên Trần Thanh này cũng toi đời”, Diệp Sùng Hoan có chút hưng phấn nói.

Phải biết rằng ông ta không có con trai do đó vẫn luôn coi Diệp Thiên Phàm như con ruột của mình, nhưng Trần Thanh lại đánh tàn phế Diệp Thiên Phàm, khiến tâm lý ông ta nhận phải đả kích nghiêm trọng, bản thân đã có chút vấn đề thần kinh.

Sự căm thù của ông ta đối với Trần Thanh cũng không tính là ít.

“Không đơn giản như chú nghĩ vậy đâu, Giang Môn này đột nhiên tiến vào thành phố Nam Hải, e rằng mục đích không đơn giản”, Diệp Sùng Minh lại cân nhắc nhiều hơn so với Diệp Sùng Hoan.

“Cho dù hắn có mục đích gì, chỉ cần giết chết tên Trần Thanh kia là được”, Diệp Sùng Hoan lại không suy nghĩ nhiều như vậy.

“Ừm, bố sắp xuất quan rồi, nếu Trần Thanh thực sự đánh bại Thái Vinh, vậy cứ để bố ra tay, đem Trần Thanh loại bỏ sạch sẽ”, Diệp Sùng Minh sau đó quăng ra một trái bom nặng ký.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT