Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 183: Người mạnh nhất

“Nhóc con, mau đầu hàng đi, có kéo dài thời gian nữa cũng vô dụng thôi”, Thái Vinh lập tức cười điên cuồng, đồng thời móc từ trong túi ra một thứ giống như viên thuốc nhét vào trong miệng, ngang nhiên bắt đầu chữa thương.

“Tránh sang một bên”.

Trần Thanh đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy trong mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo, liên tục nói.

Thái Vinh này đã phạm vào điều đại kị của anh, cho dù là Thiên Vương đến cũng không ngăn cản được anh.

Lúc này Trần Thanh thấy hai vị giám khảo quyền cao chức trọng kia không có ý nhường đường liền nhẹ nhàng đưa tay ra, trực tiếp đẩy hai người họ sang một bên.

Hai người bọn họ đương nhiên biết sức mình có hạn, hành động của Trần Thanh là bộc lộ từ ý tốt, không hề làm bọn họ bị thương.

Nhưng bây giờ, bọn họ cũng đành bất lực.

Mà hai anh em nhà họ Diệp lúc này đang vui mừng không thôi, Trần Thanh này quả nhiên là đem đến cho họ bất ngờ lớn, tình huống rõ ràng như vậy mà anh còn xông lên, không sợ sẽ bị Giang Môn tiêu diệt sao?

Mà bây giờ, ngay cả hai vị giám khảo cũng không coi ra gì, mặc dù gia tộc hai người đó không tốt lắm nhưng lại có mối quan hệ rộng rãi, sợ rằng khi đắc tội họ rồi thì sẽ khó sống tiếp ở thành phố Nam Hải.

Đúng là cái thứ không có não.

...

Lúc này, vẻ mặt của Thái Vinh đột nhiên thay đổi, muốn lùi lại, nhưng toàn thân hắn lúc này không còn chút sức lực nào, căn bản không thể di chuyển được.

“Mày... mày muốn làm gì?”, Thái Vinh không ngờ Trần Thanh thật sự bất chấp lời nói của hai giám khảo mà muốn ra tay với mình.

“Bất cứ ai làm sai đều sẽ phải trả giá”, Trần Thanh thờ ơ nói, sau đó đến bên cạnh Thái Vinh, hung hãn đá vào chân hắn một cái.

Răng rắc...

Hai chân của Thái Vinh trực tiếp bị Trần Thanh đánh gãy, vả lại Trần Thanh cũng không cho hắn cơ hội để hồi phục, dứt khoát cắt đứt kinh mạch của hai chân.

Thái Vinh vốn đã sử dụng hết sức lực của mình, bây giờ bị Trần Thanh đánh gãy hai chân liền kiệt sức mà ngất đi.

Nhìn thấy Thái Vinh bị đánh gãy hai chân, Giang Viễn Chinh tự nhiên cũng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, vừa rồi còn châm biếm người ta, lát nữa chắc không phải sẽ đến lượt hắn chứ?

“Trần Thanh, cậu đánh gãy chân của anh ta rồi, Giang Môn bên kia cậu định đối phó thế nào, bọn họ nhất định sẽ không tha cho cậu”, Giang Phong Á nhìn thấy hành động của Trần Thanh không nhịn được mà lên tiếng.

“Haiz, thanh niên trẻ người non dạ, đúng thật là không biết sợ hãi”, Đàm Hạc Minh cũng cảm thán.

Mặc dù sự hung hãn của Trần Thanh khiến bọn họ có chút không yên tâm, nhưng nhiều người có mặt như vậy, bọn họ cũng không thể không lên tiếng, không thì uy danh của họ vứt đi đâu.

“Được rồi, việc tôi làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, sẽ không liên quan gì đến mọi người cả”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn và Giang Phong Á và Đàm Hạc Minh mà nói.

Hai người này tuy không có ý thù địch với anh, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng nể thế lực của Giang Môn, thế nên có chút sợ hãi, dù sao ai ai cũng có gia tộc riêng ở thành phố Nam Hải này.

Một khi bị liên lụy, đó sẽ là một cuộc khủng hoảng rất lớn.

Ông cụ Cố nhìn thấy cảnh này thì chợt thở dài, xem ra Trần Thanh thật sự đã trở thành cái gai trong mắt Giang Môn rồi.

Ông biết rằng, Thái Vinh là môn chủ của Giang Môn, con trai ruột của Thái Tu Viễn.

Hơn nữa, Thái Tu Viễn chỉ có một đứa con trai duy nhất, có thể nói là ngậm trong miệng sợ tan, đặt lên tay sợ bay mất, quý giá không gì sánh bằng.

Bây giờ Thái Vinh bị Trần Thanh đánh phế, Thái Tu Viễn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có lo sợ cũng vô ích.

“Ha ha, Trần Thanh đúng là một thằng ngu, không những đánh bại Thái Vinh mà còn đánh tàn phế người ta, theo tôi thấy lần này chúng ta không cần phải ra tay nữa”, Diệp Sùng Hoan nhìn thấy cảnh này thì bật cười.

“Không sai, có điều, chúng ta cũng không ngồi đợi Giang Môn ra tay được, nếu không sẽ không thu hoạch được gì, dù sao nếu nắm được các thế lực ngầm ở Nam Hải sẽ có rất nhiều lợi ích cho nhà họ Diệp”.

Diệp Sùng Minh lắc đầu, biểu thị ý muốn ông cụ Diệp trực tiếp đối phó với Trần Thanh.

“Được rồi, bây giờ có thể công bố người thắng cuộc cuối cùng của đại hội này rồi chứ”, Trần Thanh không đợi bọn họ lên tiếng mà nói thẳng.

Hai người giám khảo cùng thở dài và quay trở lại bàn.

“Ông cụ Cố, sự việc lần này khá phiền phức, ông xem có nên thông báo kết quả không?”, Giang Phong Á nói với Cố Kiến Trung.

Mặc dù hai người họ khá có uy tín, nhưng so với ông cụ Cố thì căn bản không thể so sánh được, thế nên vẫn tham khảo ý kiến của ông ấy.

“Hai vị này, tôi cảm thấy, nếu đã là tranh đoạt thế lực của thế giới ngầm thì có đổ máu một chút cũng là rất bình thường, nếu vì nguyên nhân này mà không công bố kết quả, vậy thì không thể thuyết phục được đám đông đúng không?”

“Vả lại, điều này sẽ khiến uy danh của chúng ta trở nên suy yếu đi rất nhiều”.

Ông cụ Cố căn bản không đồng ý với đề nghị của hai người họ nên chỉ có thể thuyết phục.

Dù sao Trần Thanh cũng đã khiêu khích đến Giang Môn, có thể giúp anh tăng thêm chút sức mạnh nào hay chút ấy, cách làm việc của ông ấy không bảo thủ như Giang Phong Á.

Hơn nữa, lời của ông cụ Cố nói cũng có lý.

Dù sao ở cái thành phố Nam Hải này, bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt, không thể vì chuyện này mà bị người ta bắt thóp, hơn nữa Giang Môn cũng chưa chắc đã làm khó bọn họ.

“Bây giờ tôi tuyên bố, người giành chiến thắng cuối cùng trong đại hội Nam Hải hôm nay là Trần Thanh”, ông cụ Cố không đợi hai người kia kịp lên tiếng mà trực tiếp đứng lên nói lớn.

Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy.

Bọn họ biết rằng bắt đầu từ ngày hôm nay, thế lực ngầm của thành phố Nam Hải sẽ có một cuộc cải tổ lớn.

Những người bên Tô Hồng Mị đều đứng bật dậy, nhiệt liệt hoan nghênh.

“Trần Gia uy võ”.

“Trần Gia uy võ”.

Có người hét lên điên cuồng, suy cho cùng thì người của thế giới ngầm đều tôn sùng kẻ mạnh, mà Trần Thanh đã cho họ thấy phong thái của Cường Gỉa là như thế nào.

Lý Tam Đa lúc này ngồi bệt xuống đất, hắn ta biết, lần này mình thật sự xong đời rồi.

Hơn nữa, hắn ta cũng sắp phải đứng đúng hàng ngũ, nếu hắn lựa chọn Giang Môn, e rằng hiện tại sẽ phải đối diện với cơn giận của Trần Thanh.

Thế nên, hắn dự định sẽ đầu hàng trước, đợi khi Giang Môn tiến vào Nam Hải rồi mới chọn đầu quân cho bên đó.

...

Nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, tuy rằng cảm thấy có lợi cho mình, nhưng ít nhiều vẫn khiến họ có chút không vui.

“Đi thôi”, Diệp Sùng Minh căn bản không có tâm tình ở lại đây, lập tức đứng dậy cùng mọi người đi ra ngoài.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT