Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Mắt Trần Thanh lóe ra tia sáng lạnh lẽo, anh không ngờ được ông ta đã tàn phế đến như thế rồi nhưng vẫn muốn bày trò phá hoại.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

“Đi chết cho tôi!”

Trần Thanh hét lên một tiếng, rồi nhanh như chớp lao về phía ông cụ Diệp.

“Haha, đúng là tự tìm đường chết mà”.

Ông ta thấy thế thì vẫn thờ ơ rồi lập tức tung một cú đấm về phía Trần Thanh.

Sau khi cú đấm này được đấm ra thì đột nhiên có một tiếng nổ, điều này cho thấy rằng cú đấm này của ông cụ Diệp đã đạt đến cảnh giới manh mẽ như thế nào.

Đám người nhà họ Diệp thấy được sức mạnh của ông ta như thế thì đều vô cùng hưng phấn.

Những gia tộc dựa dẫm vào nhà họ Diệp thì càng khỏi phải nói, lúc này họ kích động hơn bao giờ hết.

Chỉ khi nào nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn thì gia tộc họ mới có thể phát triển theo được.

“Bịch...”

Trần Thanh tung ra một chưởng chống lại ông cụ Diệp rồi cả hai cùng lùi lại mấy bước.

Trần Thanh rõ ràng đã rơi vào thế yếu, còn ông cụ Diệp lại đang có lợi thế hơn.

Chỉ là trong lòng ông ta cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Vốn ông ta tính là lúc này đáng lẽ ra Trần Thanh phải suy giảm sức lực rồi mới đúng.

Nhưng mà một chưởng vừa rồi rõ ràng cũng không kém ông là bao.

Đặc biệt là tinh thần của anh vẫn rất thoải mái, điều này khiến cho Diệp Thiên Nam trở nên thận trọng hơn.

“Ông già, tiếp tục đi, đừng có dừng lại”, Trần Thanh nhìn ông cụ Diệp một cách khó chịu, rồi lập tức gây hấn.

“Nếu cậu đã muốn tìm đường chết thì tôi đây sẽ thành toàn cho cậu”, Diệp Thiên Nam tin vào phán đoán của mình, ông ta lại một lần nữa xoay người lại.

Trần Thanh lập tức lao vào đánh nhau với ông cụ Diệp.

Chỉ là ông ta càng đánh càng kinh ngạc.

Bởi vì chân khí trong cơ thể Trần Thanh cứ như thể là vô tận vậy, nhìn bộ dạng này của cậu ta không giống với một người sắp cạn kiệt sức lực một chút nào.

Trần Thanh và ông cụ Diệp rõ ràng là sử dụng phương pháp cứng đối cứng, vì thế trận đánh này trông vô cùng mãn nhãn.

Thực sự quá sướng rồi.

Nói thật, anh có chút không nỡ đánh chết ông cụ Diệp.

Nếu mà ông ta chết rồi thì còn ai đến làm “đá mài dao” cho anh nữa đây.

Nhưng anh chỉ là nghĩ như thế thôi, nếu thực sự bỏ qua cho ông ta thì sợ sau này càng có nhiều người đến gây hấn với anh hơn.

Lúc này, cả người ông cụ Diệp toàn mồ hôi, hơi thở hổn hển.

Hơn nữa toàn thân ông ta đều đau nhức, nhất là hai tay và hai chân thì gần như là không còn cảm giác.

Trong cuộc đối đầu vừa rồi, ông ta cảm giác Trần Thanh cứ như một thanh thép vậy.

Bất kể là chỗ nào có va chạm với anh đều đau không chịu được.

“Tiếp tục đi!”

Trần Thanh thấy ông ta mất tập trung thì hét.

“Cậu...”

Nhìn thấy bộ dạng tràn trề sức sống của Trần Thanh như thế thì ông cụ Diệp cảm thấy run cầm cập.

Tên nhóc này rốt cuộc có dùng bí pháp gì không? Nếu mà ông ta đoán sai thì thật đáng xấu hổ.

Không những là bị bẽ mặt sợ là còn mất luôn cả mạng.

“Nếu ông đã không ra tay thì để tôi”, Trần Thanh nói rồi lập tức lao về phía ông ta.

Ông cụ Diệp không dám nghỉ ngơi nữa mà ngay lập tức xông lên.

Chỉ là dược tính của viên thuốc mà Diệp Thiên Nam đã uống, lúc này sắp hết tác dụng, nên sức lực của ông ta càng ngày càng kém, thậm chí còn không được bằng một nửa so với lúc trước.

“Nhận thua đi”, Trần Thanh lắc đầu rồi tăng tốc độ lên, dồn hết sức lực vào hai nắm đấm.

“Bịch...”

Ông cụ Diệp cảm nhận được nắm đấm của Trần Thanh, ông ta dùng hai tay chắn trước ngực để cố gắng ngăn chặn cú đấm này.

Chỉ là lần này cú đấm của anh trực tiếp đánh gãy hai tay ông ta rồi lập tức đấm thẳng vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?”, ông cụ Diệp cảm nhận được sức mạnh dần yếu đi trong cơ thể mình thì biết là thời gian của mình đã hết.

“Là người muốn mạng ông”, Trần Thanh không chút lưu tình mà lập tức dậm chân lên cổ ông ta.

Tận mắt nhìn thấy ông ta ngừng thở rồi anh mới quay người về hướng người nhà họ Diệp.

Nhìn thấy ông cụ Diệp bị anh đánh bại lại còn giết chết.

Phe cánh nhà họ Diệp lúc này đều cảm thấy vô cùng đau buồn vì trụ cột chính của họ - ông cụ Diệp đã không còn nữa, kể cả khi nhà họ Diệp có thể thoát được lần này thì chỉ sợ họ cũng khó mà thoát được sự cạnh tranh của những gia tộc khác.

“Haha, sao mà có thể? Một tên phế vật sao mà lại có thể đánh thắng ông nội tôi, ông nội tôi là người mạnh nhất”, lúc này Diệp Thiên Phàm đã phát điên lên rồi.

Hắn ta không ngờ đến rằng mình chỉ tùy hứng dạy dỗ một tên vô danh tiểu tốt thôi, nhưng lại mang đến tai họa cho cả gia đình như vậy?

Hắn ta không cam tâm.

Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan lúc này cũng vô cùng đau khổ, họ biết, nhà họ Diệp coi như xong rồi.

Có thể nói, sự kiêu căng của nhà họ Diệp đã hại chết bọn họ.

Gia tộc đứng đầu Nam Hải, danh tiếng vang dội như vậy khiến cho họ quên mất chính mình.

“Nhà họ Diệp chúng tôi nguyện ý giao ra một nửa số tài sản chỉ mong là Trần gia có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp chúng tôi”, Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi rồi lập tức đi đến trước mặt Trần Thanh, quỳ xuống nói.

Tất cả những người đang đứng đây, còn cả người nhà họ Diệp đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm ông ta.

Đây chính là người đứng đầu nhà họ Diệp, một nhân vật tầm cỡ nổi tiếng nói là làm ở cái đất Nam Hải này.

Nhưng bây giờ, ông ta thế mà lại quỳ xuống trước mặt một cậu thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi đầu.

Nhìn Diệp Sùng Minh đang quỳ trước mặt mình như thế, trong mắt Trần Thanh cũng không có chút thay đổi nào cứ như thể đây là việc ông ta phải làm vậy.

“Nếu sớm biết như thế thì trước đây bỏ ra 200 triệu tệ để mua lại sự bình an lẽ nào không rẻ hơn sao?”, Trần Thanh lắc đầu nhưng vẫn chưa đồng ý.

Đám người xung quanh nghe thấy thế thì đều không dám nói gì.

200 triệu tệ để mua lại sự bình an, lẽ nào rất rẻ sao?

Nghe được lời này của Trần Thanh, Diệp Sùng Minh khổ không nói được, bởi vì ban đầu ông ta đúng là có đưa ra 200 triệu tệ để hòa giải với Trần Thanh.

Tuy nhiên họ cảm thấy chuyện này đã ảnh hưởng đến uy nghiêm của nhà họ Diệp bọn họ thế nên mới quyết định muốn diệt trừ anh. Tất cả điều này đã đã đến những sự việc tiếp theo.

Có thể nói người thực sự hung hăng càn quấy là nhà họ Diệp họ chứ không phải là Trần Thanh.

Chỉ là họ hiểu ra thì cũng muộn rồi.

“Xin lỗi, tôi là một người không muốn để lại rắc rối cho mình”, Trần Thanh lắc đầu, anh không đồng ý với yêu cầu của Diệp Sùng Minh.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có tôi mới biết được nơi cất giấu báu vật của bố mình”, Diệp Sùng Minh như đã sớm biết Trần Thanh sẽ nói như thế.

Vì nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ chọn nhổ cỏ tận gốc.

“Ồ? Ông muốn gì?”, Trần Thanh tỏ ra hứng thú, dù gì ông cụ Diệp cũng được coi là một người có dã tâm, ông ta có thể đi đến tận bây giờ thì chắc chắn có bí mật.

“Tôi chỉ muốn nhà họ Diệp được sống”, Diệp Sùng Mình nhìn chằm chằm Trần Thanh nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT