Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 277: Cổng nhà họ Ngụy

Sau khi dặn Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đừng xuống xe, Trần Thanh đi thẳng tới nhà họ Ngụy.

"Haizz, khi nào mới mạnh được như Trần Thanh đây? Đến lúc đó sẽ không cần ngồi ru rú trong xe nữa", nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh, Dương Lệ lẩm bẩm với vẻ lạc lõng.

Nghe thấy câu nói của Dương Lệ, Từ Tịnh Nhã cũng đồng cảm gật đầu.

Mỗi khi cần chiến đấu, Trần Thanh luôn dàn xếp chu đáo cho bọn họ, nếu chính bọn họ cũng có thực lực thì sẽ không phải như bây giờ.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết bọn họ đang nghĩ gì, chỉ một lát là anh đã tới trước cổng nhà họ Ngụy.

"Dừng lại! Mày là ai? Không biết đây là nhà họ Ngụy sao? Cút đi mau lên", Trần Thanh đang chuẩn bị xông vào thì tiếng quát tháo vọng ra từ bên trong.

"Đúng nhà họ Ngụy là được rồi, tao đang tìm nhà họ Ngụy đây", Trần Thanh nhếch môi cười lạnh lùng, sau đó đi thẳng tới trước cổng.

"Biết là nhà họ Ngụy mà còn tới gây chuyện, xem ra mày không biết kết cục khi chọc giận nhà họ Ngụy rồi. Hiện giờ tao cho mày một cơ hội, cút đi mau lên, nếu không thì mày tiêu đời đấy", bảo vệ ở cổng vô cùng hách dịch, hiển nhiên ở thành phố Vân Hải, chưa từng có người dám xông thẳng vào nhà họ Ngụy như thế.

Trần Thanh không trả lời, anh đá thẳng một cú vào cánh cổng, khiến nó bay ra ngoài như một tờ giấy.

Bảo vệ ở cửa không thể ngờ được rằng lại có người dám đạp cổng, càng không ngờ người đó lại khỏe như thế, đạp một phát mà cổng bay đi luôn.

Thế là tên bảo vệ đó bị cổng văng trúng và bay ra ngoài, ngã văng xuống đất rồi ngất xỉu tại chỗ.

Tiếng động ở cổng lập tức thu hút người nhà họ Ngụy, một nhóm người chạy ra, thấy cánh cổng bị đạp đổ, ai nấy đều tức giận không thôi.

"Thằng ranh, mày là ai? Dám đến nhà họ Ngụy gây chuyện, chán sống rồi sao?"

"Hỏi làm cái gì? Giết luôn đi".

"Dám phá cổng nhà họ Ngụy chúng ta, giết hắn cũng không đủ để hả giận".

Đám đệ tử nhà họ Ngụy phẫn nộ gào lên, chỉ muốn xông lên xé xác Trần Thanh.

Chỉ có điều vẫn có một số người nhận ra đó là Trần Thanh, bèn lẳng lặng đi thông báo cho những người có quyền hành trong gia tộc.

"Hừ, tao bắt nạt chúng mày đấy, có giỏi thì lên giết tao đi!", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó anh chắp tay sau lưng rồi bước vào trong, thong thả như đang đi dạo phố.

"Ngông cuồng, chết đi!", lúc này, một người khá nóng tính hét to lên, giáng một đấm về phía Trần Thanh.

"Phục Hổ Quyền của anh Ngụy Nguyên lại tiến bộ rồi, lợi hại thật đó".

"Thằng kia sẽ bị đánh bể đầu mất".

"Anh Ngụy Nguyên, giết hắn!"

Thấy có người xông lên, đám đệ tử nhà họ Ngụy hưng phấn tột độ, gào thét đòi giết Trần Thanh, quả thực là không coi mạng người ra gì.

Vẻ mặt của Trần Thanh lập tức trở nên lạnh lùng, người nhà họ Ngụy nóng lòng muốn chết như thế thì anh nhất định phải cho bọn họ toại nguyện.

Thế là anh vung một cái tát vào mặt Ngụy Nguyên. Ngụy Nguyên cũng nhìn thấy hành động của Trần Thanh, nhưng ông ta chẳng thể trốn nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn cái tát của Trần Thanh ập xuống.

Bốp...

Ngụy Nguyên chẳng hề có sức phản kháng, bị cái tát của Trần Thanh đánh bay ra ngoài.

Ông ta đụng mạnh đầu vào tường rồi mới ngừng lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người trố mắt ra. Ai cũng đang đặt kỳ vọng vào Ngụy Nguyên, chẳng ai có thể ngờ rằng vừa đụng độ mà ông ta đã thất bại rồi.

"Còn ai không phục nữa? Lên tiếp đi!", Trần Thanh ngoắc tay khiêu khích bọn họ, nói một cách kiêu căng.

"Mày đừng có huênh hoang, đợi cao thủ nhà họ Ngụy chúng tao đến thì mày không chạy thoát được đâu".

Lúc này, có người giận dữ hét lên, nhưng nét sợ hãi nơi đáy mắt lại bán đứng tâm trạng của bọn họ.

"Lũ rác rưởi!", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó cất bước đi về phía tòa nhà chính của nhà họ Ngụy.

Anh đi đến đâu là con cháu nhà họ Ngụy đều phải nhường đường, khiến bọn họ càng cảm thấy nhục nhã hơn nữa, cơn tức trong mắt như muốn trào ra ngoài.

"Trần Thanh, mày dừng bước lại cho tao!", đúng lúc này, mấy bóng người nhanh chóng xuất hiện, chặn đứng lối đi của Trần Thanh.

"Cuối cùng cũng có mấy con kiến to khỏe hơn một chút", Trần Thanh khinh thường cười nói, thực lực của mấy người này mới đạt tới cảnh giới thiên tiên, hơn nữa đại đa số đều lớn tuổi rồi, khí huyết không dồi dào, e rằng sức chiến đấu chỉ hơn bậc cao nhất của hậu thiên một chút mà thôi.

"Trần Thanh, vì sao mày lại xông vào nhà họ Ngụy bọn tao? Đã thế còn ra tay đánh người nữa!", lúc này, ông lão có râu đi đầu phẫn nộ hỏi.

"Hừ, các người dám làm mà không dám nhận hả? Nếu thực lực của tôi không đủ mạnh thì e rằng kế hoạch của các người đã thành công rồi", Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo sự tức giận.

Trần Thanh nói vậy khiến mấy ông lão ấy trở nên mất tự nhiên, tuy rằng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất, nhưng Trần Thanh vẫn nhìn thấy.

Quả nhiên là bọn họ, xem ra anh không đoán sai chút nào, chuyện đó khiến Trần Thanh cảm thấy yên tâm hơn.

"Nói lung tung cái gì thế hả? Bọn tao sai người chặn giết mày bao giờ?", một ông lão vội vàng chối bỏ.

"Không hay rồi!", nghe thấy ông ta nói vậy, những người khác thay đổi sắc mặt, muốn ngăn cản nhưng cũng chẳng kịp.

"Ồ? Tôi nói là mình bị chặn giết khi nào? Đến lúc này mà còn không thừa nhận, xem ra không dạy cho các người một bài học ra trò thì các người sẽ không nhớ đời", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó anh đột nhiên tiến về phía trước một bước, sát khí tuôn trào ra, ập thẳng vào những người xung quanh.

Thời khắc Trần Thanh phóng sát khí ra, người nhà họ Ngụy ở bốn phía xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy lạnh toát cả người, như vừa bị nước đá tạt vào.

Bọn họ như nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông, còn Trần Thanh thì chính là ác ma bước ra từ địa ngục, phải giết bao nhiêu người mới có sát khí khủng khiếp thế này được đây?

Trong thời đại hòa bình như bây giờ, sao lại có người ngưng tụ được sát khí rùng rợn như thế?

Mấy ông lão nhà họ Ngụy âm thầm kêu khổ, bởi vì sát khí của Trần Thanh chủ yếu dồn vào người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp đổ đến nơi rồi.

"A..."

Lúc này, một ông lão không chịu nổi được nữa, vừa gào thét vừa lao về phía Trần Thanh.

"Chết đi!", Trần Thanh không hề nương tay, anh tung ra một nắm đấm, đánh thẳng vào cổ họng của ông lão đó.

Ông ta hét lên rồi trợn to mắt, sau đó chậm rãi gục xuống.

Tiếp đó, Trần Thanh đá bay ông lão đó đi, khiến ông ta bị quẳng xuống đất như một con búp bê vải, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT