Chương 280: Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền
“Hả? Đã điên tiết lên rồi à, vẫn có chiêu thức này sao?”, xem ra sự thay đổi trên người bọn họ khiến Trần Thanh nhất thời đơ người ra.
Nhưng anh lại không hề hoảng sợ, ngược lại càng trở nên phấn khích hơn.
“Nay tính cục súc trong người bọn họ đã bật trạng thái điên cuồng. Vậy ông cũng không còn tác dụng nữa, mau cút sang một bên cho tôi”, Trần Thanh không làm gián đoạn sự điên loạn của hai ông lão kia mà nhìn về phía Ngụy Đỉnh Phong.
Nói xong thì Trần Thanh ra tay nhanh như chớp.
“Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền Chỉ!”
Màn thi triển kỹ năng võ thuật hiếm thấy của Trần Thanh đủ thấy anh rất “coi trọng” Ngụy Đỉnh Phong.
Nhưng điều này cũng đẩy nhanh tốc độ chết của Ngụy Đỉnh Phong.
Một hơi thở lạnh lẽo từ đầu ngón tay tụ lại, sau đó Trần Thanh chỉ ra, mang theo sức mạnh vô hạn, hung hăng lao về phía ông ta.
“Chết tiệt, không xong rồi”, cảm nhận uy lực của chiêu này từ Trần Thanh, Ngụy Đỉnh Phong biến sắc, điên cuồng chạy ra xa, muốn tránh đòn công kích của anh.
Nhưng tốc độ của ông ta vốn không nhanh như Trần Thanh, lại thêm với tốc độ võ thuật, Trần Thanh nhanh chóng di chuyển ra phía sau của Ngụy Đỉnh Phong, nhắm phía sau đầu của ông ta điểm thật mạnh vào.
“Cút!”, Ngụy Đỉnh Phong giở bộ dạng nhếch nhác, vẫy tay điên cuồng, muốn cản sự công kích của Trần Thanh.
Nhưng ngón tay của Trần Thanh giống như máy khoan điện, điểm thẳng vào đôi vai của Ngụy Đỉnh Phong, một ngón chỉ vào giữa trán của ông ta.
Đại trưởng lão của nhà họ Ngụy, Ngụy Đỉnh Phong, xong đời!
Người nhà họ Ngụy không ngờ sẽ có kết cục này, đôi bên giao chiến chỉ vẻn vẹn chưa tới 5 phút, mà người mạnh nhất nhà họ Ngụy lại bị Trần Thanh giết chết.
“Không…”
Ngụy Giang Hà và tất cả người nhà họ Ngụy hét lên thảm thiết, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Sau khi tung chiêu này, Trần Thanh cảm giác chân khí trong cơ thể bị rút đi ít nhất ba phần. Phải biết là chân khí trong cơ thể anh đều đã bị nén lại. Nếu đổi lại là chân khí bình thường, năng lượng ba phần chân khí này có thể sánh với chân khí của cường giả thiên tiên mạnh nhất.
Không ngờ Hoàng Tuyền Chỉ này còn có uy lực như vậy. Ban đầu khi anh không nén chân khí, tuy Hoàng Tuyền Chỉ cũng có uy lực rất lợi hại nhưng lại không có biến thái như thế. Còn trực tiếp giết chết Ngụy Đỉnh Phong một người có cấp bậc cao nhất của thiên tiên.
“Tới đi, hai người điên đủ chưa?”, Trần Thanh cảm thấy hơi thở trên người người họ, có một cảm giác sắp bộc phát, khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của hai người họ cũng trở nên méo mó, hiển nhiên là họ tiến vào trạng thái điên cuồng như vậy cũng không hề dễ chịu.
“A… Chết đi!”, hai người đồng thanh gào lên, giọng khàn đặc, trên người mang theo sự u ám rất đáng sợ.
Tiếp theo, hai người họ nhanh chóng biến mất. Lúc xuất hiện lần nữa thì đã tới hai bên trái phải của Trần Thanh, ra tay nhanh như chớp.
“Ôi trời, nhanh vậy ư!”, Trần Thanh vẫn chưa thả lỏng mắt xuyên thấu khỏi bọn họ. Trong lúc hai người họ ra tay, anh đã lách mình né tránh.
Quả nhiên, ngay lúc Trần Thanh vừa rút lui, vị trí đứng của anh bị đòn công kích của bọn họ quét ngang. Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu nửa mét, nền gạch cứng màu xanh lam thật sự bị vỡ tan tành. Thật là quá khoa trương rồi.
Không ngờ hai người bọn họ sau khi biến đổi lại mạnh như vầy, tốc độ tăng lên rất nhiều. Nếu không phải Trần Thanh vẫn luôn quan sát bọn họ, e là chính anh cũng bị đánh trúng.
Với sức mạnh điên cuồng của hai người bọn họ, nếu bị đánh trúng thì e là sức mạnh cơ thể của Trần Thanh cũng không chống đỡ nổi.
“Vậy thử xem ai nhanh hơn”, trong lúc đó, Trần Thanh lại thấy hứng thú, dốc hết sức di chuyển cơ thể mình.
Tiêu Dao Bộ là bộ pháp mà lão già kia ngay từ đầu bảo anh luyện, vì bộ pháp này, anh đã phải chịu không biết bao cực khổ.
Đối với bộ pháp, lão già kia yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt. Những thứ khác có thể luyện không tốt nhưng bộ pháp dùng để thoát thân thì nhất định phải luyện cho thành thục.
Nếu không, gặp phải đối thủ mạnh hơn, đánh không lại thì chỉ có nước bỏ chạy.
Lúc Trần Thanh dốc sức thi triển bộ pháp, không phải trở nên nhanh hơn, mà trở nên rất chậm. Chí ít thì người xung quanh nhìn Trần Thanh giống như một ông cụ đi đường, như sắp bị ngã đến nơi, nhưng không sao ngã được.
Người ngoài nhìn thấy Trần Thanh rất chậm, nhưng đối với hai ông lão giao chiến đó, anh trở nên khác lạ vô cùng, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng lúc bọn họ công kích thì vốn không chạm vào được, hoàn toàn là cái bóng mà thôi.
“Quả nhiên, lão già mình nói không sai, chỉ có luyện tới tầng ba của Tiêu Dao Bộ thì có uy lực như vậy. Nếu thật sự luyện tới đỉnh của nó, há chẳng phải có thể lướt qua hàng ngàn người nhưng không ai có thể chạm được vào mình sao”.
Trần Thanh nhớ lại lời của lão già kia, lúc đó anh còn cho rằng ông ấy khoác lác.
Dù gì, lúc bắt đầu luyện Tiêu Dao Bộ này thì không hề ung dung chút nào, hoàn toàn pha trộn chân trái và phải, anh xém chút là ngã quỵ.
Cũng may, sau khi bị ông ấy uy hiếp bằng võ thuật, anh coi như nắm bắt được nó, nhưng bộ pháp này muốn tiến bộ nữa thì có hơi khó.
Trần Thanh lập tức thu lại Tiêu Dao Bộ vài phần. Cho dù là vậy, tốc độ ba người giao đấu cũng khiến người xung quanh hoa cả mắt.
Cuộc chiến giữa ba người vô cùng khủng khiếp. Năng lượng tiếp tục lan tràn về phía xung quanh. Mặt đất bị phá hủy hoàn toàn. Hoa và cây cối cũng bị phá hủy, vô cùng thê thảm.
Mặt khác ba người họ, ngoại trừ quần áo trên người có hơi rách thì không hề có vết thương nào trên đó.
Trần Thanh đánh trúng bọn họ vài chục phát nhưng hai người kia giống như thép tinh luyện, cơ bản không hề có dấu vết bị thương.
“Xem ra, phải tìm ra điểm yếu của bọn họ. Nếu không thì không cách nào công kích được”, Trần Thanh vốn muốn dùng thực lực bây giờ của anh để đánh bại hai người họ. Kết quả không cách nào ra tay.
Trần Thanh lập tức dùng đôi mắt xuyên thấu của mình, nhìn bao quát cả hai người họ.
Chỉ là anh khá đau đầu khi nhìn thấy điểm yếu của hai người họ
Vì điểm yếu của hai người họ rất kỳ quái, một là lòng bàn tay phải, còn lại là hậu môn. Hai điểm này đúng là quá khó công kích.
Trần Thanh không ngừng công kích thăm dò, phát hiện hai người họ phòng thủ hai điểm này rất nghiêm ngặt, cơ bản không cách nào công phá.
Ngay khi anh và hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn ở thế đối đầu, Ngụy Giang Hà lặng lẽ kêu thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, có điều ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh lại trở nên cực kỳ hung ác.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!