Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 283: Tiệm thuốc Đông y

Nghe thấy hai người họ nói vậy, Trần Thanh lại có chút đau đầu. Anh vốn chỉ nhận một mình Giang Tử Phong, tới bây giờ vẫn còn chưa dạy cậu ấy cách tu luyện.

Bây giờ, hai cô gái này cũng muốn tu luyện, sao anh có thể đồng ý chứ?

“Không được, tôi sẽ không dạy cho hai cô đâu”, Trần Thanh lập tức lắc đầu, nói một cách chắc chắn.

“Anh có biết sản nghiệp của nhà họ Ngụy là bao nhiêu không? Anh có biết, nếu sản nghiệp này mà không có người quản lý, không bao lâu sẽ bị mất giá một nửa. Tôi là nữ doanh nhân có tiếng ở thành phố Vân Hải. Nếu anh bỏ qua tôi là tổn thất lớn nhất của anh đó”.

Từ Tịnh Nhã vì muốn đạt được mục đích mà không ngừng cố gắng.

Cô ta nói từ nhiều góc độ khác nhau, làm sao quản lý sản nghiệp của nhà họ Ngụy. Hơn nữa, nếu trễ thì e là sản nghiệp này sẽ bị người nhà họ Ngụy chuyển nhượng mất. Tới lúc đó anh chính là người chịu tổn thất.

Nghe Từ Tịnh Nhã nói vậy, Trần Thanh đột nhiên ngây người ra. Anh hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện này.

“Được rồi, chờ về tới Nam Hải, tôi dạy hai cô tu luyện”, Trần Thanh đành bất đắc dĩ mà đồng ý.

“Yeah…”

Thấy Trần Thanh đồng ý, hai người vui mừng khôn xiết, lập tức vỗ tay ăn mừng.

“Được rồi, có thể lái xe được chưa?”, Trần Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của bọn họ thì nhất thời lên tiếng.

Bây giờ điều anh mong muốn nhất là nhanh chóng mở được hộp cơ quan này, xem bên trong rốt cuộc là đồ gì?

Nhận được mệnh lệnh của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã phóng xe nhanh đến biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Ở đây chỉ có mười mấy biệt thự, mỗi biệt thự cách nhau rất xa, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của anh.

Tới biệt thự, anh nóng lòng tìm một căn phòng, đóng cửa lại, bắt đầu phá giải hộp cơ quan.

Vì lúc đi trên đường, Trần Thanh chợt phát hiện, cách phá giải hộp cơ quan này và hộp lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Nếu thật sự muốn phá giải, e là cần một chút thời gian.

Còn Từ Tịnh Nhã, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra và bắt đầu liên lạc với đoàn đội của mình ở thành phố Vân Hải.

Là một kỳ tài kinh doanh có tiếng ở thành phố Vân Hải, Từ Tịnh Nhã dĩ nhiên có một đoàn đội của riêng mình. Nhóm này do mình cô ta phụ trách.

Tuy đoàn đội của Từ Tịnh Nhã rất ngạc nhiên trong việc tiếp quản 60% sản nghiệp của nhà họ Ngụy, nhưng họ đều biết rằng Từ Tịnh Nhã không lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Cho nên, sau khi nhận được lệnh của Từ Tịnh Nhã, họ lập tức bắt đầu hành động.

Họ đều biết, đối với chuyện này, tốc độ càng nhanh, sản nghiệp giành được sẽ càng nhiều. Nếu không chờ tới khi nhà họ Ngụy bắt đầu chuyển nhượng tài sản, e là sẽ bị tổn thất lại rất nhiều.

Trần Thanh tập trung sự chú ý, không ngừng cố gắng. Cuối cùng, anh mất nửa tiếng đồng hồ mới mở được hộp cơ quan này.

“Cuối cùng cũng mở ra được, hy vọng đồ trong này không để mình thất vọng”, vẻ mặt của Trần Thanh hiện lên sự phấn khích, anh lập tức mở hộp ra.

“Hả?”, sau khi mở hộp ra, Trần Thanh lại phát hiện, bên trong vốn không phải trái Bách Linh mà mình mong muốn.

Nhưng bên trong đúng là có đồ vật.

Đây là một loại cỏ long lanh óng ánh, hình dáng rất bình thường, toàn bộ là màu xanh lục, nhìn giống như được tạc từ thủy tinh loại Phỉ Thuý Đế Vương Lục.

Nhưng Trần Thanh biết đây không phải Phỉ Thuý mà là cỏ thật.

Không, không nên nói là cỏ, mà là một loại linh dược.

“Cái này giống như Thiên Tinh Thuý”, Trần Thanh nhanh chóng thu thập thông tin liên quan loại linh dược này trong đầu. Ngay sau đó, anh bèn nhận ra đây quả nhiên là một Thiên Tinh Thuý.

Nói là Thiên Tinh Thuý, thật ra còn có một cái tên khác, gọi là Thiên Tinh Tôi.

Tôi trong ý nghĩa của tôi luyện thân thể.

Đây thật ra là một loại linh dược để tôi luyện thân thể. Hơn nữa, đẳng cấp của Thiên Tinh Thuý này còn cao hơn cả trái Bách Linh.

Không giống trái Bách Linh, ngoài việc tôi luyện thân thể, nó còn có thể cải thiện thực lực của võ giả.

Và Thiên Tinh Thuý chỉ có một công hiệu, đó chính là dùng để tôi luyện cơ thể.

“Không được, phải đi phối một ít thuốc”, Trần Thanh đã không kịp chờ mà muốn lợi dụng Thiên Tinh Thuý này để tôi luyện cơ thể.

Anh nhanh chóng mở bản đồ kho báu trong hộp cơ quan ra, phát hiện nó không hoàn toàn trùng khớp với những gì anh thu được trước đó.

Nhưng Trần Thanh có thể xác định, hai bản đồ kho báu này là một, xem ra nhất định phải tìm tất cả bản đồ kho báu mới có thể biết kho báu ở đâu.

Anh không xoắn lên vì chuyện này. Dù gì cũng không biết có bao nhiêu tấm, thậm chí có thể thu thập được hết không mới là vấn đề.

Trần Thanh lập tức lấy bản đồ kho báu và Thiên Tinh Thuý để lại vào hộp cơ quan và bước ra khỏi phòng.

“Anh ra rồi. Tôi đã tìm người giúp anh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Ngụy”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Thanh đi ra thì cô ta lập tức đứng lên nói.

“Được rồi. Đúng rồi, cô biết ở đâu có tiệm thuốc Đông y không?”, Trần Thanh không ngờ Từ Tịnh Nhã lại làm nhanh đến vậy. Anh bèn hỏi, nhưng anh vốn không để ý những chuyện này.

“Tôi biết, bây giờ đi hay sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Thanh nôn nóng nên cô ta không ngại hỏi.

“Bây giờ đi ngay”, anh không hề muốn chờ đợi. Anh muốn nhanh chóng phối ra thuốc. Đợi tới sáng mai, mặt trời lên cao, mây tía lại đến, chính là thời cơ tốt nhất để tôi luyện cơ thể.

“Chắc không phải anh bị thương đấy chứ?”, Từ Tịnh Nhã không nói nhiều, lập tức lái xe, đưa Trần Thanh tới chỗ tiệm thuốc Đông y. Trên đường đi, cô ta không nhịn được mà hỏi anh.

“Đâu có, tại sao cô lại hỏi vậy?”, Trần Thanh đang chìm đắm trong vui sướng nên nghi hoặc hỏi.

“Không có gì”, Từ Tịnh Nhã hơi hoang mang nhìn phía trước. Lúc nãy, cô ta thật sự lo vô cùng, cô ta không ngờ mình cũng có ngày lo lắng cho một người đàn ông.

“Đúng rồi, Dương Lệ đâu?”, giờ Trần Thanh mới nhớ ra, hình như lúc mình ra ngoài không thấy cô ấy, không biết cô gái này đi đâu rồi.

“Có vẻ tinh thần của cô ấy không tốt lắm. Tôi kêu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi rồi”, Từ Tịnh Nhã trả lời.

“Được, để cô ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi”, Trần Thanh nói, quả thật trải qua chuyện trước đó, đổi lại là người khác thì e đã suy sụp tinh thần mất rồi. Dương Lệ cũng coi như có ý chí kiên cường.

Tới tiệm thuốc, Trần Thanh lập tức mua một ít thuốc theo phương thuốc trong đầu mình nghĩ, không ngờ việc phối thuốc quả thật không hề rẻ. Anh phải tốn hai trăm ngàn, cũng may lúc này, anh có tiền trong thẻ.

Thấy Trần Thanh mua nhiều thuốc đắt tiền như vậy, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ tò mò nhưng cô ta cũng biết có vài chuyện không nên hỏi. Nếu không thì rất dễ khiến người khác chán ghét.

Tầm nửa tiếng sau, hai người mới trở về, còn Dương Lệ thì sốt ruột chờ ở dưới lầu.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT