Chương 288: Cùng cảnh ngộ
Một số người vừa đến sau khi nghe xong những lời này thì lập tức chỉ trỏ vào bố con Dương Đức Trung. Dù sao bị con gái nói cắt đứt quan hệ bố con, quả thật như một cái tát vào mặt.
Mọi người lập tức dừng lại và xem kịch.
“Đứa con gái bất hiếu này, đừng gây chuyện mất mặt ở đây, mau qua đây cho bố”, Dương Đức Trung cảm nhận được ánh mắt xung quanh thì đột nhiên tái mặt.
“Dương Đức Trung, nếu ông còn lộn xộn, ông có tin tôi ném ông ra ngoài không?”, Trần Thanh lập tức đứng ra và lạnh lùng nhìn Dương Đức Trung.
“Trần Thanh, cậu đừng ngạo mạn, chờ tới lúc quyết đấu thì cậu sẽ biết. Dựa vào trình độ của cậu, có thể so với đại trưởng lão nhà họ Phòng sao?”, Dương Đức Trung lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Không phải còn chưa tới lúc quyết đấu sao, hay là tôi làm nóng người trước đã?”, Trần Thanh nhìn Dương Đức Trung với ánh mắt đe doạ.
“Hừ, thô lỗ”, Dương Đức Trung đột nhiên thấy hoảng sợ, nói ra hai chữ, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn con gái mình rồi đưa người họ Dương đi vào nhà họ Phòng.
Những người xung quanh sau khi nghe thấy thì nháo nhào cả lên.
Họ không ngờ người quyết đấu lại là một chàng thanh niên. Điều này khiến ánh mắt họ nhìn Trần Thanh thay đổi, chuyển sang nghi ngờ.
Một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi đầu, lại có vẻ ngoài giống thư sinh sao có thể là đối thủ của đại trưởng lão nhà họ Phòng.
Điều khiến Trần Thanh bất ngờ chính là Từ Hồng Nho rõ ràng biết tình hình bây giờ không có lợi cho anh, ngược lại còn bước đến.
“Cậu Trần, sao cậu lại đồng ý quyết đấu với Phòng Nguyên Vũ, thực lực của ông ta vô cùng mạnh, nhắm không được thì đi khỏi đây đi, từ bỏ trận đấu này đi”.
Từ Hồng Nho hơi lo lắng nói với Trần Thanh.
Ông ta đúng là ngưỡng mộ Trần Thanh. Ở cái tuổi trẻ như anh mà đã đạt được mức này thì nếu cho anh thêm thời gian, chắc là sẽ còn lợi hại hơn cả Phòng Nguyên Vũ.
Xem ra bây giờ anh thi đấu với Phòng Nguyên Vũ thì quả thật không phải hành động sáng suốt.
“Gia chủ Từ, ông không cần khuyên. Tôi là một võ giả. Nếu ngay cả dũng khí đứng ra thi đấu cũng không có, vậy thì tâm trạng của tôi chắc sẽ bị ảnh hưởng. Sau này muốn tồn tại cũng khó”, Trần Thanh dĩ nhiên nhìn ra Từ Hồng Nho thật lòng khuyên mình.
Nhưng anh cũng không mù quáng mà đồng ý.
Huống hồ, với thực lực hiện tại của anh, cho dù thật sự đánh không lại, bản lĩnh bỏ chạy vẫn có.
“Cho nên, cuộc chiến này tôi nhất định sẽ không lùi bước”, Trần Thanh bèn đi vào nhà họ Phòng.
Còn người nhà họ Phòng dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này, họ cũng sợ Trần Thanh đột nhiên bỏ đi thì cuộc quyết đấu hôm nay mất đi mục đích ban đầu.
Cho nên, sau khi Trần Thanh đi vào nhà họ Phòng, bọn họ lập tức chạy ra dẫn đường.
“Nhã Nhi, con đi theo chúng ta đi”, Từ Hồng Nho lắc đầu. Ông ta không ngờ Trần Thanh lại manh động như vậy.
Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, lẽ nào không biết không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước sao?
“Dạ được”, nghe lời bố mình, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Cô ta biết, không thể khiến Trần Thanh phân tâm. Cho nên đi với bố cũng là lựa chọn tốt nhất.
“Tiểu Lệ, cô đi chung với tôi đi. Chúng ta không được liên lụy đến Trần Thanh. Nếu không thì nhà họ Phòng sẽ lấy chúng ta ra uy hiếp anh ấy, tới lúc đó không xong đâu”, Từ Tịnh Nhã lập tức nói với Dương Lệ.
Cô ta rất đồng tình với Dương Lệ. Vì Dương Lệ và cô ta là người cùng cảnh ngộ.
Nhưng bố của cô ta coi trọng Trần Thanh hơn, cho nên mới không ép mình.
Còn Dương Lệ thì đáng thương hơn cô ta.
“Ừm”, Dương Lệ gật đầu. Tuy cô ấy rất muốn đứng sau lưng Trần Thanh, cổ vũ cho anh.
Nhưng giống như Từ Tịnh Nhã nói lúc nãy, ai biết người nhà họ Phòng có lấy họ ra uy hiếp Trần Thanh hay không.
Trần Thanh tới võ đường của nhà họ Phòng, nhìn thấy võ đài ở giữa thì đột nhiên nheo mắt.
Trên viên Hắc Thạch của võ đài này có rất nhiều dấu vết, rõ ràng là nhà họ Phòng đang đấu với nhau. Nhà họ Phòng này quả nhiên khác với gia tộc bình thường, có vẻ chú ý thực chiến hơn.
Cảnh tượng xảy ra ở cửa, thông qua sự truyền miệng của những người trong cuộc thì rất nhanh sau đó mọi người đều biết được người đấu với đại trưởng lão nhà họ Phòng thật ra là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Không thiếu võ giả ở đây, dĩ nhiên biết chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, thực lực cũng không cao tới đâu.
Bây giờ không biết sống chết mà quyết đấu với Phòng Nguyên Vũ, đầu anh chắc bị lừa đá mất rồi.
Cơ bản không ai coi trọng Trần Thanh. Ngược lại, nhiều người còn ác ý vu khống Trần Thanh, dù cho họ không nói lời khó nghe thì cũng nói linh tinh gì đó.
Những lời này dĩ nhiên truyền tới tai của Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ. Hai cô tuy muốn phản bác nhưng đối diện với đám người dài dằng dặc, hai người thật sự không biết nên thanh minh cho Trần Thanh như thế nào.
Lúc này thần sắc của Từ Hồng Nho cũng thay đổi, không biết đang nghĩ gì?
Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cuối cùng cũng đi ra.
Dĩ nhiên người đứng đầu là Phòng Vĩnh Tín. Nhưng lúc này ông ta cung kính nói gì đó với một ông lão. Còn thần sắc của ông lão kia lại kiêu căng, chỉ gật đầu rồi sau đó nhìn sang phía Trần Thanh đang đứng.
Trần Thanh dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt đó. Anh không do dự mà nhìn lại.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Mọi người lập tức cảm thấy một luồng không khí khủng khiếp toả ra từ trên người của cả hai.
“Trần Thanh, lên võ đài chịu chết đi”, Phòng Nguyên Vũ xuất hiện, tốc độ nhanh chóng vọt lên võ đài, nhìn sang Trần Thanh bên dưới với ánh mắt lạnh lùng.
Sau tiếng hét lớn của Phòng Nguyên Vũ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Thanh. Hiển nhiên là sau khi truyền tai nhau thì hầu như mọi người đều biết đây là Trần Thanh.
“Đại trưởng lão họ Phòng đúng là lợi hại. Khí thế này quả thật đáng sợ quá”.
“Quả nhiên không hổ là đại trưởng lão, quá kinh khủng”.
“Nếu ông ấy trẻ ra chục tuổi, tôi cũng muốn gả cho ông ấy”.
Người xung quanh bỗng dưng bàn tán xôn xao. Rõ ràng ai cũng coi trọng Phòng Nguyên Vũ chứ chẳng ai coi Trần Thanh ra gì.
“Haiz, đã già cả rồi, nay còn học người khác nhiệt tình thi đấu, trong lòng chưa có tính toán phải không?”, Trần Thanh bèn chậm rãi đi về phía võ đài.
Anh vừa đi vừa tiếp tục nói: “Ông nói nếu ông thắng, đó là thắng không cần võ thuật. Nhưng lỡ như ông thua, dù gì chân tay ông cũng già nua cả rồi, thua là cái chắc. Tới lúc đó thua không chỉ là tính mạng mà còn là tất cả mọi thứ của nhà họ Phòng các người”.
Giọng của Trần Thanh không lớn nhưng mọi người có mặt đều nghe rất rõ ràng, giống như ngay tại bên tai vậy.
“Đồ súc vật, lúc này dù có mồm năm miệng mười cũng vô ích. Cậu cũng không thể dựa vào cái miệng mà kết thúc cuộc đấu được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!