Chương 289: Cam kết sinh tử
“Ông nhiều lời quá đi mất, đúng thật là sau khi người ta già đi sẽ thích cằn nhằn mà”, Trần Thanh ngoáy ngoáy tai rồi tỏ ra bộ dạng ghét bỏ.
“Ký vào cam kết sinh tử này đi, sau khi bước lên võ đài thì mặc kệ sống chết”, ngay khi Trần Thanh vừa bước lên thì một người trọng tài bước đến, cầm trên tay một tờ giấy rồi chuyển qua cho anh.
Trần Thanh nhìn một cái, rồi ký tên mình lên cam kết sinh tử đó.
Bên còn lại là Phòng Nguyên Vũ cũng đang lăn tay.
“Ông già thối, dấu vân tay này chính là bùa đòi mạng của ông”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Phòng Nguyên Vũ rồi nói một cách khiêu khích.
“Tên súc vật, đừng có ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa, mau qua đây để nhận cái chết đi”, Phòng Nguyên Vũ nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức chỉ vào Trần Thanh mắng.
“Ông già thối, nếu ông muốn thì để tôi tiễn ông về với tổ tiên”, Trần Thanh nói, rồi thân người anh lóe lên một cái, lập tức lao lên võ đài, đứng đối diện với Phòng Nguyên Vũ.
“Chết đi”, Phòng Nguyên Vũ khịt mũi, lập tức nắm chặt hai tay, sức mạnh kinh hoàng quét qua, thân hình già nua của ông ta nhảy dựng lên, giáng một nắm đấm từ trên trời rơi xuống với sức mạnh kinh người, hung hăng đập vào đầu Trần Thanh.
“Cút ra!”
Trần Thanh hét lên một tiếng rồi đạp chân nhảy lên cao, cũng giáng một đòn như vậy xuống.
Nháy mắt, nắm đấm của hai người đã đụng vào nhau.
Oàng...
Một luồng không khí đáng sợ ào ra, chỉ nhìn thấy một bóng người bay ra, nhào lộn trong không trung trong vài vòng rồi mới dừng lại. Sau khi dừng lại rồi thì vẫn lùi lại 5-6 mét nữa rồi mới ngừng hẳn.
Mọi người mở to mắt nhìn kỹ mới thấy được người kia chính là Phòng Nguyên Vũ, điều này khiến bọn họ biến sắc.
Họ không ngờ đến, người bị đánh bay ra ngoài thế mà lại là Phòng Nguyên Vũ, phải biết rằng khi nãy lúc ông ta rơi từ trên trời xuống cũng kéo theo một nguồn lực vô cùng áp bức, người như thế này mà bị đánh bay ra ngoài thì thực lực của Trần Thanh khủng khiếp đến dường nào chứ.
Tầm mắt của đám đông ở đây đều đổ dồn vào Trần Thanh, mới phát hiện ra chỗ anh vừa đứng khi nãy đã xuất hiện một cái hố lớn, Hắc Thạch cực kì cứng rắn cũng bị vỡ tan tành.
Trần Thanh đứng trong cái hố đấy, nhìn qua có hơi nhếch nhác vì quần áo trên người bị luồng khí lực vừa rồi xé nát tan tành.
“Cái đệt, tính nhầm để cho ông già thối kia được lợi rồi”, Trần Thanh nhìn lướt qua quần áo của mình rồi nói một cách tức giận.
Một chưởng vừa rồi, nếu mà đánh một cách công bằng thì anh chắc chắn sẽ không bị nhếch nhác như thế này.
Nhưng mà, Phòng Nguyên Vũ rơi từ trên trời xuống thì chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế, nếu không quần áo anh cũng không bị xé nát ra như vậy.
“Trần Thanh...”, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trần Thanh đứng trong hố như thế thì Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã lập tức hét lên một cách ngạc nhiên rồi lập tức lao đến.
“Hai người ngồi xuống cho tôi, đây là quyết đấu, nếu các người mà xông vào thì không những không giúp được gì mà còn giúp cho người nhà họ Phòng có cớ, đến lúc đó nhà họ chắc chắn sẽ mượn cớ đó để tấn công Trần Thanh”, Từ Hồng Nho giữ hai người lại rồi khuyên.
“Huống hồ, các người nhìn mà xem, Trần Thanh ngoại trừ quần áo bị rách vài chỗ ra thì trên người không có vết thương nào không? Vẻ mặt của cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, điều này chứng tỏ là mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát”, Từ Hồng Nho lập tức nói tiếp.
Nghe được lời này của Từ Hồng Nho thì hai người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn tình trạng của Trần Thanh đúng thật là không đến nỗi quá tệ.
“Ông già thối, tiếp tục!”, cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể mình, Trần Thanh đột nhiên nở nụ cười rồi nhảy ra khỏi hố lớn, ngoắc ngón tay về phía Phòng Nguyên Vũ, khiêu khích nói.
Phòng Nguyên Vũ nhìn Trần Thanh không có bất kì một vết thương nào thì sắc mặt đột nhiên u ám.
Ông ta không thể nào hiểu được, tại sao ông ta là người chiếm được lợi thế mà Trần Thanh lại không hề bị thương chút nào?
Ông ta chắc chắn mình đã bị thương, chỉ là đang giả vờ không bị sao mà thôi.
“Tên xúc vật, có giả vờ nữa cũng không có tác dụng gì, Hắc Thạch đã thành như thế rồi làm sao mà cậu lại không sao được chứ? Lẽ nào người cậu còn cứng hơn Hắc Thạch hay sao?”
“Cậu chắc chắn đã bị nội thương, giả vờ cũng không để làm gì cả”.
Phòng Nguyên Vũ nghĩ mình đã tìm được chân tướng, rồi bắt đầu phân tích.
Đám người xung quanh nghe được lời này thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là giả vờ, làm ông đây cứ tưởng hắn ta mạnh lắm”.
“Tôi nói rồi mà, đại trưởng lão đã ra tay thì sao tên nhóc đó lại không có chuyện gì được chứ”.
“Người trẻ tuổi mà, đến chết rồi vẫn còn sĩ diện, lúc này mà nhận thua thì may ra còn được giữ lại mạng sống”.
“Sao có thể, đây là quyết đấu sinh tử, chỉ đến khi nào có một người chết thì mới dừng lại hơn nữa không ai được phép ra tay giúp đỡ”.
Đám người xung quanh đều nhao nhao nghị luận về lời nói của Phòng Nguyên Vũ, không có ai nhận ra khi Trần Thanh chống lại đòn tấn công của Phòng Nguyên Vũ thì không hề bị sao cả.
Đám người nhà họ Phòng đều hưng phấn hết cả, xem ra là không có chút nghi ngờ nào với lời nói của đại trưởng lão.
“Ông cố, giết hắn đi”, nét mặt Phòng Văn Diệu lúc này đầy sự điên cuồng, hắn ta hét to một tiếng, chỉ hận không thể lao lên võ đài thay ông cố giết chết Trần Thanh.
“Ồ, thế hả? Ông không đi làm biên kịch thật là đáng tiếc”, nghe được lời nói của Phòng Nguyên Vũ thì vẻ mặt của Trần Thanh khá kì lạ, rồi lắc đầu một cách bắt lực.
“Tên nhãi ranh, bây giờ rồi mà vẫn còn nói nhăng nói cuội, thật đúng là không sợ chết, vốn tôi còn muốn để cho cậu toàn thây, nếu đã như thế rồi vậy tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, hồn phi phách tán”, Phòng Nguyên Vũ nghe được lời này của Trần Thanh thì vô cùng tức giận, rồi cắn răng nói.
Một chưởng vừa rồi, ông ta đã cảm thấy hai cánh tay của mình vô cùng đau nhức, đã rất nhiều năm rồi ông chưa từng cảm thấy đau nhức như vậy, điều này khiến cho sát ý của Phòng Nguyên Vũ càng nặng hơn.
“Đừng có ở đó mà đe dọa nữa, nào, ra tay đi”, Trần Thanh khinh thường mà cười, rồi chỉ thẳng vào Phòng Nguyên Vũ rồi nói.
“Muốn chết mà”, Phòng Nguyên Vũ tức giận lao đến, rồi lật tay lại, trong tay ông ta lập tức xuất hiên hai con dao găm lóe ra tia sáng lạnh.
Sau đó, dao găm bay lên hóa thành hai chiếc lông vũ, lao mạnh vào cổ Trần Hạo.
“Cái đệt, đại trưởng lão dùng vũ khí rồi, không muốn cho người ta sống nữa sao?”
“Quyết đấu sinh tử mà, chắc chắn phải dùng hết sức lực rồi, sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng hết sức lực thôi”.
“Có chút ức hiếp người ta quá, vốn thực lực đã rất mạnh rồi mà bây giờ lại còn dùng vũ khí, thực sự không để lại chút thể diện nào mà”.
Đám người xung quanh thấy Phòng Nguyên Vũ lấy vũ khí ra thì náo loạn lên hết, khen chê đủ cả.
“Ông cố, đừng có giết hắn một cách dễ dàng như thế, đánh nát hết tay chân của hắn đi, cháu muốn giày vò hắn đến chết”, Phòng Văn Diệu nhìn thấy ông cố mình lấy vũ khí ra thì hét lên một cách hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!