Chương 292: Hơi thở chập chờn
"Ha ha, nhóc con, cho dù thực lực của cậu mạnh đến mấy thì cũng vô dụng thôi, chúng ta không cùng một cấp bậc, cậu đừng phản kháng làm gì", tất nhiên là Phòng Nguyên Vũ cảm nhận được hơi thở chập chờn Trần Thanh, tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng ông ta chẳng hề để ý tới.
"Lão già, cũng mạnh đó, nhưng tôi cũng muốn xem thử ông có bao nhiêu chân khí để dùng. Ông còn một cơ hội để tung ra đòn tấn công như vừa rồi nữa, nếu vẫn không giết được tôi thì ông tiêu đời rồi".
Trần Thanh nhảy bật từ dưới đất lên, tuy rằng quần áo rách nát hết rồi, nhưng hơi thở không hề yếu đi, ngược lại ý chí chiến đấu trên người anh càng thêm sục sôi.
Anh không ngờ lão Phòng Nguyên Vũ này chỉ tạm dùng sức mạnh cuồng bạo để đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư mà cũng có uy lực khủng khiếp như thế.
Trần Thanh biết, nếu sáng nay anh không tôi luyện thân thể lần thứ ba thì e rằng đã ngỏm sau đòn tấn công ban nãy rồi.
Xem ra những người có sức chiến đấu mạnh nhất của mỗi gia tộc đều không dễ dây vào, gia tộc nào cũng có một vài con át chủ bài đáng sợ.
Khi nhìn thấy Trần Thanh ra khỏi cái hố lớn dưới lòng đất, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù quần áo của anh đã rách tả tơi rồi, nhưng ít nhất vẫn còn sống.
Người nhà họ Phòng ở xung quanh thì không thể chấp nhận nổi. Ngay cả đòn tấn công khủng bố như vậy còn không giết được Trần Thanh, anh là con gián hay sao mà đánh thế nào cũng không chết vậy?
Nhìn thấy cảnh ấy, đám thương nhân và các gia tộc ở đây bắt đầu đảo mắt vòng vòng, suy nghĩ xem sau cuộc chiến này nên giải quyết mối quan hệ với Trần Thanh thế nào.
Mặc dù nhà họ Phòng có thế lực lớn, nhưng nếu Phòng Nguyên Vũ thua trận thì e rằng thành phố Vân Hải sẽ không còn đất cho nhà họ Phòng sống yên nữa, hơn nữa chắc gì Trần Thanh đã chịu tha cho bọn họ.
Đến lúc đó một số sản nghiệp và thế lực do nhà họ Phòng cai quản cũng sẽ tan rã mất thôi, đó tuyệt đối là một miếng mồi thơm ngon.
Không ai muốn từ bỏ, vậy nên đám thương nhân và các gia tộc ở đây đều lén cầu nguyện cho Trần Thanh giành chiến thắng trong trận quyết đấu này.
Vào lúc này, suy nghĩ của bọn họ đã khác hẳn lúc trước.
Trước đó bọn họ cho rằng Phòng Nguyên Vũ nắm chắc phần thắng, nhưng bây giờ thì khó nói lắm.
Không ai biết những người xung quanh đang nghĩ thế nào, nhưng sắc mặt của Phòng Nguyên Vũ lại âm trầm tột độ, tất nhiên là ông ta biết tình hình hiện tại của mình rồi.
Mặc dù Trần Thanh không nói đúng hết, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Hiện tại, chân khí trong cơ thể của ông ta chỉ đủ để tung ra một đợt tấn công như vừa rồi, đến lúc đó, ông ta chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.
Nghĩ tới đây, Phòng Nguyên Vũ bắt đầu nghĩ kế sách ứng đối.
Ông ta không muốn chết, con người ta sống càng lâu thì càng không muốn chết, ông ta cũng thế.
"Trần Thanh, cuộc chiến này dừng lại ở đây, được không?", Phòng Nguyên Vũ lên tiếng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kiêu ngạo, như thể đang bố thí cho Trần Thanh.
"Khó đấy, tôi đánh thế vẫn chưa phê, nói nhảm ít thôi, xem chiêu đây!", thế nhưng Trần Thanh lại lắc đầu, sau đó bóng anh lóe lên, dịch chuyển tới trước mặt Phòng Nguyên Vũ rồi tung ra một quyền.
Vì biết lúc này thực lực của Phòng Nguyên Vũ rất mạnh nên vừa xông lên là Trần Thanh đã dùng hết sức lực, sức mạnh khủng khiếp vờn quanh nắm đấm, như muốn đánh tan không khí.
Tốc độ của anh được đẩy nhanh hết mức, chỉ giây lát đã giáng nắm đấm vào đầu Phòng Nguyên Vũ.
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người xung quanh hô ầm lên.
Vừa rồi Phòng Nguyên Vũ còn đang thắng thế, vậy nên bọn họ cũng không ngờ là ông ta lại bị đánh toang đầu ra như thế.
Sắc mặt của người nhà họ Phòng cũng vô cùng khó coi, đến cả đại trưởng lão mạnh như vậy mà cũng bị hạ gục trong giây lát.
Chỉ có Trần Thanh là sinh lòng cảnh giác, bởi vì vừa rồi anh đánh một quyền vào đầu Phòng Nguyên Vũ, nhưng cảm giác lại là trống không, rõ ràng là đã đánh hụt.
Trần Thanh nhanh chóng triển khai phòng ngự, nhanh chân lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều không ngờ là Trần Thanh lại bày ra tư thế phòng ngự như vậy.
"Không đúng, mọi người nhìn kìa, Phòng Nguyên Vũ đang ở đó, không hề hấn gì hết".
"Đù má, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?"
Những người xung quanh sôi sục hết lên, ai cũng không ngờ là tình thế lại chuyển biến đột ngột đến vậy.
"Tôi nói rồi mà, sao đại trưởng lão lại bị hạ gục nhanh thế được!"
"Làm tôi hết hồn, chiêu này của đại trưởng lão ngầu quá!"
Cảm xúc của người nhà họ Phòng dâng trào lên, ánh mắt nhìn đại trưởng lão vô cùng cuồng nhiệt.
"Vô dụng thôi, cậu không đánh trúng tôi được đâu!", Phòng Nguyên Vũ bày ra dáng vẻ lạnh lùng, trông vô cùng ngạo mạn.
Chỉ có điều trong lòng ông ta đang ngầm sốt sắng, bởi vì sự cuồng bạo của ông ta có thời hạn nhất định, nếu không thể giết chết Trần Thanh trước lúc đó thì e rằng ông ta sẽ thua thật mất.
"Vậy sao? Ông tưởng ai cũng ngu như ông chắc? Tôi không đánh trúng ông được, nhưng ông chẳng còn nhiều thời gian nữa, có phải ông nên tung ra ngón đòn sở trường của ông rồi không, nếu không thì ông chết thật đó!"
Trần Thanh cười khẩy một tiếng, như thể đã nhìn thấu tất cả.
Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, đôi mắt của Phòng Nguyên Vũ co rụt lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
"Chính cậu đã ép tôi đó! Nếu thi triển một chiêu này thì sau này thực lực của tôi sẽ không thể tăng tiến được nữa, nhưng cậu sẽ phải trả giá bằng mạng sống của cậu, cậu có chắc không hả?", tất nhiên là Phòng Nguyên Vũ không muốn liều mạng, nhưng nếu bị ép đến mức ấy thì ông ta chỉ có thể làm thế mà thôi.
"Ồ, thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, xem thử tuyệt chiêu của ông hơn hay tuyệt chiêu của tôi hơn", trong mắt Trần Thanh hiện lên nét ngưng trọng.
Xem ra, đã đến lúc liều mạng thật rồi.
"Nếu thế thì chúng ta hãy cùng quyết định thắng thua bằng một chiêu này đi!", Phòng Nguyên Vũ lập tức sầm mặt xuống. Vốn dĩ ông ta còn muốn đột phá tới võ đạo tông sư để tăng tuổi thọ, nhưng bây giờ lại phải dừng lại ở đây, sao ông ta lại cam lòng cho được!
Trần Thanh hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể điên cuồng trào ra, luồng khí đáng sợ xuất hiện trên người anh.
Kể từ khi tu luyện đến nay, ngoài Hoàng Tuyền Chỉ ra thì anh chưa từng thi triển loại võ học nào khác, không phải bởi vì anh không có, mà là bởi vì uy lực quá lớn, ngay cả anh cũng không khống chế được.
Nhưng sau ba lần tôi luyện thân thể, anh cảm thấy hiện giờ mình có thể khống chế được rồi.
"Cuồng Thi Loạn Vũ!", Phòng Nguyên Vũ bỗng hét lớn tiếng, chân khí trong cơ thể vận chuyển ngược dòng, trên mặt ông ta lập tức hiện lên nét đau đớn.
Sau đó, khuôn mặt của ông ta trở nên trắng bệch, cộng thêm màu xanh lúc sử dụng cuồng bạo, khiến làn da Phòng Nguyên Vũ biến thành màu xanh trắng.
Đó là màu sắc mà chỉ xác chết mới có, hơn nữa trong mắt của Phòng Nguyên Vũ không còn là hai màu đen trắng nữa, mà là một màu trắng dã, trông vô cùng đáng sợ.
Mái tóc của ông ta xõa tung, không gió mà cứ tự bay, móng tay trở nên dài ngoằng, trên móng tay hiện lên những tia màu đen.
"Đây... Đây là người sao?"