Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 293: Cắm rễ

Nhìn thấy sự thay đổi của Phòng Nguyên Vũ, tâm trạng của Trần Thanh cũng chùng xuống.

Bởi vì lúc này, Phòng Nguyên Vũ khiến anh cảm nhận được nguy hiểm, có thể nói là nguy hiểm lớn nhất kể từ khi anh vào trận đến giờ.

“Tới đây đi, tôi cũng muốn xem thử loại quái vật người không ra người, ngợm không ra ngợm như ông sẽ làm nên chuyện gì”, Trần Thanh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.

Chân khí trong cơ thể anh đang bắt đầu trào ra, trên đôi tay xuất hiện dòng khí hừng hực.

“Tuyệt Dương Chưởng!”

Trần Thanh khẽ quát một tiếng, đôi tay xoay múa, luồng khí khủng khiếp trong tay anh bộc phát ra.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ cũng đã lao tới, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Trần Thanh. Đôi tay ông ta tản ra luồng khí lạnh lẽo, giáng thẳng vào đầu Trần Thanh.

Trần Thanh giơ tay ra đỡ, chỉ nhoáng một cái là hai người đã đụng chưởng vào nhau, luồng khí kinh khủng trào ra từ người bọn họ, những tảng đá đen xung quanh trực tiếp sụp đổ, cát đá bay tứ tung.

May là võ đài cách khu vực quan sát một khoảng, nếu không chỉ riêng sóng xung kích của cuộc chiến này cũng đủ để khiến những người xung quanh bị thương nặng rồi.

Sau khi đụng độ một chiêu, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Tốc độ công kích của Phòng Nguyên Vũ cực nhanh, tần suất công kích cũng rất cao, Cuồng Thi Loạn Vũ chú trọng vào sự đả kích tuyệt đối, dùng tốc độ và tần suất nhanh nhất để giết chết kẻ địch.

Chỉ có điều Trần Thanh có mắt xuyên thấu, bất cứ công kích gì cũng lọt rõ vào mắt anh, giúp anh nhanh chóng đưa ra phản ứng.

Mọi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều bị chặn lại.

“Sao lại thế được!”, càng đánh thì Phòng Nguyên Vũ càng khiếp sợ, bởi vì Trần Thanh không những chặn được mọi công kích của ông ta, mà võ của anh còn thuộc hệ hỏa, Cuồng Thi Loạn Vũ của ông ta thì thuộc hệ âm, vừa hay khắc chế được ông ta.

Đôi tay của Phòng Nguyên Vũ bắt đầu trở nên nóng rực, thực lực không thể phát huy ra được, có thể nói là trận chiến này khiến ông ta cực độ ức chế.

“Chết đi!”, Trần Thanh thực sự không muốn đánh nữa, tuy rằng thực lực của Phòng Nguyên Vũ rất mạnh, nhưng thuộc tính Liệt Dương của anh lại khắc chế ông ta, đánh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là anh lại tung ra hai chưởng như chớp giật, nện thẳng vào người Phòng Nguyên Vũ.

Thời khắc ấy, Phòng Nguyên Vũ như một con thuyền lênh đênh trong gió, bị Trần Thanh đánh mà chẳng có sức đánh trả.

Thế cục thay đổi, khiến mọi người thay đổi sắc mặt. Dù sao vừa rồi hai người họ vẫn đang đánh ngang tay, bây giờ lại biến thành thế này rồi.

Người nhà họ Phòng thì sa sầm mặt mày lại, nhưng trước mặt bao người, bọn họ không thể lên giúp đỡ được, nếu không thì e rằng nhà họ Phòng sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.

“Vẫn chưa chết cơ à? Bền bỉ đó nhỉ!”, Trần Thanh đánh một lúc, tuy rằng Phòng Nguyên Vũ bị anh hành cho ra bã, nhưng ông ta vẫn chưa ngã gục.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ đang âm thầm sốt ruột, bởi vì thời gian cuồng bạo của ông ta sắp kết thúc rồi, nếu thật sự không nghĩ ra cách gì thì lần này tiêu mất!

Nghĩ tới đây, Phòng Nguyên Vũ cất cao giọng nói với Trần Thanh: “Tôi nhận thua!”

Nghe thấy Phòng Nguyên Vũ nhận thua, mọi người xôn xao hết cả lên.

Bọn họ không ngờ đại trưởng lão lại mở miệng nhận thua, đây là một chuyện cực kỳ nhục nhã, sau này Phòng Nguyên Vũ phải cắm rễ ở thành phố Vân Hải thế nào đây?

Nhưng vẫn có người thông cảm cho ông ta.

Mất mạng rồi thì còn nói gì đến chuyện cắm rễ nữa.

“Đây là trận quyết đấu sinh tử, có cả chuyện nhận thua nữa sao? Nghĩ thì hay lắm, ông muốn đánh là đánh, muốn hàng là hàng, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế”, nói đến đây, Trần Thanh lại ra tay, căn bản không để Phòng Nguyên Vũ có cơ hội lên tiếng.

“Dừng tay lại cho tôi, anh cả tôi đã nhận thua rồi, sao cậu vẫn đánh vậy hả?”, trong lúc Trần Thanh tiếp tục công kích, rốt cuộc Phòng Vũ cũng chớp được thời cơ, xông lên sàn đấu võ, tức tối nói với Trần Thanh.

“Cút!”, đối mặt với Phòng Vũ, thái độ của Trần Thanh còn tệ hơn, anh quát lạnh một tiếng rồi lại ra tay.

Chỉ có điều là trong tay Trần Thanh bỗng xuất hiện một thanh kiếm ngắn, nó chính là kiếm mà vừa rồi Phòng Nguyên Vũ để lại.

Vào lúc thực lực của Phòng Nguyên Vũ đang ở trạng thái tốt nhất, kể cả dùng vũ khí thì cũng chưa chắc đã giết được ông ta. Nhưng bây giờ, hơi thở của ông ta bắt đầu suy yếu đi rồi, trông kiệt quệ hẳn đi, tất nhiên là Trần Thanh sẽ không giữ lại mối hiểm họa này.

Thế là anh dịch chuyển tới trước mặt Phòng Nguyên Vũ, chém thẳng một kiếm vào cổ ông ta.

“Thằng súc sinh, mày dám…”, nhìn thấy hành động ấy của Trần Thanh, Phòng Vũ lập tức nổi giận, muốn xông lên ngăn cản.

Nhưng sao Phòng Vũ có thể ngăn cản được cơ chứ? Tốc độ của Trần Thanh nhanh như thế, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm ngắn trong tay anh đã cứa vào cổ Phòng Nguyên Vũ rồi.

Đôi mắt của Phòng Nguyên Vũ sung huyết, không dám tin nhìn dòng máu phụt ra từ cổ mình. Ông ta muốn nói gì đó, nhưng thanh quản đã bị cắt đứt, không thể nói thành lời, vừa há miệng là máu tươi lập tức tuôn ra.

Lúc này, Phòng Nguyên Vũ hối hận không thôi, sao ông ta phải đứng ra hẹn Trần Thanh quyết đấu sinh tử làm gì, để bây giờ đến mạng sống cũng chẳng còn.

Ông ta biết là mình chết thì nhà họ Phòng cũng tiêu rồi, nhưng ông ta chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ biết nhìn thế giới dần chuyển thành màu xám, đến tận khi không còn hay biết gì nữa.

Sau khi làm xong, Trần Thanh vung ngược kiếm lại, chém đứt hai tay của Phòng Vũ.

“Ông thân với lão già đó như thế thì cũng đi theo lão ta luôn đi”, trong mắt Trần Thanh hiện lên sát khí, thanh kiếm ngắn trong tay lại vung về phía cổ Phòng Vũ.

“Khoan đã”, thấy Trần Thanh giết chết đại trưởng lão, bây giờ còn định nhân cơ hội giết trưởng lão Phòng Vũ, Phòng Vĩnh Tín không thể ngồi yên được nữa, ông ta lao về phía võ đài.

“Không ai cứu được ông đâu!”, tất nhiên là Trần Thanh cũng nhìn thấy Phòng Vĩnh Tín, cơ thể anh lóe lên, dịch chuyển tới bên cạnh Phòng Vũ, thanh kiếm trong tay xẹt qua cổ ông ta.

Máu tươi phun trào, Phòng Vũ trợn mắt nhìn Trần Thanh, trong mắt mang theo sự không cam lòng.

Ông ta không thể ngờ được rằng mình chỉ đứng ra ngăn cản mà cũng đi đời nhà ma, cho dù không cam lòng, nhưng ý thức vẫn dần biến mất.

Mọi người xung quanh đồng loạt đứng bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khiếp sợ.

Không ai có thể ngờ rằng cái chết lại tới nhanh như thế, hơn nữa còn là hai người, thực lực của Trần Thanh quá mạnh rồi!

Lúc này, đôi mắt của Phòng Vĩnh Tín đỏ ngầu, ông ta không thể chấp nhận được việc mất đi hai trưởng lão cùng một lúc như thế.

“Trần Thanh, vì sao anh lại giết người? Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng với nhà họ Phòng thì e rằng anh không ra nổi nhà họ Phòng được đâu!", Phòng Vĩnh Tín trợn trừng mắt lên, hung tợn nói với Trần Thanh.

Mặc dù thực lực của Trần Thanh rất mạnh, nhưng là gia chủ nhà họ Phòng mà không có chút can đảm này thì sẽ khiến người ta xem thường mất.

“Hừ, đã là quyết đấu sinh tử thì tất nhiên là phải có người chết rồi. Còn cái lão già đen nhẻm này, đang tự nhiên ông ta lại chạy tới quấy rối cuộc quyết đấu của tôi, tất nhiên là tôi có quyền giết ông ta rồi”.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT