Chương 295: Tuổi thọ hơn 500 năm
Thật ra Trần Thanh làm gì biết nhà họ Phòng có linh dược gì. Anh chỉ nghĩ nhà họ Phùng có linh dược hơn trăm năm, mà thực lực của nhà họ Phòng cũng gần như nhà họ Phùng nên chắc cũng sẽ có.
“20 cây là quá nhiều rồi, nhiều nhất là 10 cây”, Phòng Vĩnh Tín đương nhiên không biết Trần Thanh là một con sư tử to mồm, cho nên liền tỏ vẻ bất mãn.
Nghe Phòng Vĩnh Tín nói vậy, Trần Thanh đột nhiên chau mày. Anh nhíu mày không phải là vì quá ít, mà trong lời nói của Phòng Vĩnh Tín để lộ ra tin tức.
Cũng chính là nói nhà họ Phòng không chỉ có 10 cây linh dược, xem ra mình cần 20 cây là ít rồi.
Nhưng sao nhà họ Phòng có thể có nhiều linh dược như thế?
Phải biết là chỉ có tuổi thọ hơn 500 năm mới có thể được gọi là linh dược. Với môi trường hiện tại của Trái Đất, đừng nói là 500 năm, ngay cả dược liệu trên 100 năm cũng đã là hiếm.
Xem ra, nhà họ Phòng này có bí mật khác mà anh không biết.
“Hừ, điều này không đến lượt ông mặc cả đâu. Nay ông muốn giảm một nửa, vậy được, tôi có thể tha mạng cho một nửa số thiên tiên võ giả của nhà họ Phòng ông”, Trần Thanh đương nhiên không chịu thua, anh lạnh lùng nói.
“Anh…”, nghe lời bá đạo của Trần Thanh như vậy, Phòng Vĩnh Tín đột nhiên tức giận, nhưng ông ta cũng không dám bộc phát, chỉ có thể kiềm nén trong lòng.
“Đương nhiên, nếu ông không muốn lấy ra nhiều linh dược như vậy cũng được thôi! Nhưng chỉ cần ông nói tôi nghe, linh dược mà nhà họ Phòng các người đang có là đến từ đâu, vậy thì tôi muốn 15 cây, để 5 cây cho các người, coi như rộng rãi với ông vậy”.
Trần Thanh cười híp mắt nhìn Phòng Vĩnh Tín nói.
Nghe anh nói thế, ông ta ngây người, sau đó vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
“Được, tôi đồng ý”, Phòng Vĩnh Tín trực tiếp lên tiếng, đồng ý lời đề nghị của Trần Thanh.
Thấy Phòng Vĩnh Tín dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng Trần Thanh thầm khóc, chính anh đã hét giảm giá, sớm biết thì nên nâng giá cao lên một chút rồi.
Nhưng anh vẫn thấy kỳ lạ, lúc nãy Phòng Vĩnh Tín loé lên một vẻ mặt kỳ lạ.
Làm sao Trần Thanh biết, nếu là một gia tộc bình thường, đừng nói là 10 cây linh dược, có thể có một cây đã là chuyện hiếm có rồi. Anh hét giá như vậy không hề thấp?
“Được, ông đem linh dược ra, rồi nói bí mật đó cho tôi”, Trần Thanh hít một hơi thật sâu, kiềm nén sự cam chịu trong lòng mình, anh tức giận nói.
Nghe giọng điệu của Trần Thanh không được tốt lắm, Phòng Vĩnh Tín bỗng hồi hộp, sợ Trần Thanh sẽ nuốt lời.
Tuy 15 cây linh dược quả thật rất nhiều, nhưng cũng không quan trọng bằng người. Phải biết là thiên tiên võ giả rất khó bồi dưỡng, cho dù có linh dược cũng chỉ có thể bồi dưỡng được một phần nào đó. Dù gì không phải thiên phú của mỗi người đều đủ tốt.
Trần Thanh và Phòng Vĩnh Tín đi về phía sau vườn của nhà họ Phòng, anh bỗng dưng thấy kỳ lạ, gia tộc này thích đem giấu đồ tốt ở sau vườn sao?
Những người tới xem kịch thấy chuyện đã kết thúc thì cũng từ từ rời khỏi.
Nhưng cũng có vài người tuy đã đi khỏi, nhưng lại đứng chờ ở bên ngoài nhà họ Phòng. Dĩ nhiên họ muốn tìm chỗ dựa vững chắc hơn rồi.
Tuổi tác của Trần Thanh không lớn nhưng lại đánh bại trưởng lão nhà họ Phòng. Có thể tưởng tượng sau này, anh trưởng thành, thế lực kết bạn với anh tất nhiên sẽ nhận được sự ưu tiên.
Trần Thanh đi theo Phòng Vĩnh Tín vào kho báu của nhà họ Phòng. Ông ta không hề giấu diếm gì với anh, vì ông ta biết, nếu chàng thanh niên này thật sự diệt nhà họ Phòng thì kho báu gì đó đều là của người ta rồi.
Mà lúc này, nếu có thể bình tĩnh một chút, có lẽ vẫn đạt được một số kết quả tốt đẹp.
“Đây là kho báu của nhà họ Phòng các người sao?”, lúc Trần Thanh bước vào một nơi có kiến trúc vô cùng bình thường, nhưng bên trong có kho báu càn khôn, bèn cười to rồi lên tiếng hỏi.
“Anh Trần không cần thăm dò tôi nữa. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi. Với năng lực của anh Trần, huỷ đi nhà họ Phòng chúng tôi là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhà họ Phòng bị diệt rồi, không phải những thứ này đều là của anh sao. Nếu cậu Trần có thể bỏ qua cho nhà họ Phòng chúng tôi, thì dĩ nhiên chúng tôi không thể gạt anh được”, Phòng Vĩnh Tín nói.
Nghe ông ta nói vậy, anh không nhịn được mà tán thưởng ông ta.
Tên Phòng Vĩnh Tín này không hổ là gia chủ, suy nghĩ mọi chuyện thông suốt rồi.
Đặt ngược vấn đề cho bản thân. Nếu mình lấy những thứ không nên lấy, thì thành tiểu nhân còn gì.
Làm như vậy càng cho thấy sự hào phóng của nhà họ Phòng.
“Đi thôi, vào trong xem thử đi. Nếu cậu Trần nhìn trúng cái gì thì có thể trực tiếp lấy”, Phòng Vĩnh Tín lên tiếng.
Ông ta lúc đi đường đã suy nghĩ kỹ, đối đầu với Trần Thanh thì chi bằng kết giao tốt với anh.
Là gia chủ của nhà họ Phòng, dĩ nhiên suy nghĩ về vấn đề không nên quá cố chấp, nhất định phải suy nghĩ vì gia tộc.
Trần Thanh là một tiềm năng lớn, điều này không cần phải nghi ngờ.
Nếu có quan hệ không tốt với Trần Thanh, trước tiên đừng nói có tài sản hay không, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì có lợi cả.
Trần Thanh bĩu môi. Mấy người gia chủ này không ai là không khôn khéo, nhìn những quả bom được đặt dưới võ đài là có thể nhìn thấy, vì gia tộc, đám người này không màng đến liêm sỉ.
Sau khi ông ta mở kho báu ra, cuối cùng cũng lộ ra đồ vật thật sự bên trong.
Lúc mới đi vào thì thấy một dãy kệ nơi đặt vũ khí. Mỗi vũ khí đều toát lên vẻ lạnh lẽo, vừa nhìn thì biết đó là vũ khí tốt hiếm có.
Trần Thanh bước vào thì như thể nhà quê lên tỉnh, nhìn cái này, sờ cái kia, rất giống dân hai lúa.
“Đáng tiếc, mình không dùng vũ khí. Vũ khí tốt nhất vẫn là cơ thể của mình”, nhìn đống vũ khí này đến hoa cả mắt, Trần Thanh lắc đầu, không hề có lòng tham với những thứ này.
Vốn dĩ thấy dáng vẻ tham lam của Trần Thanh, Phòng Vĩnh Tín cũng hơi lo lắng, lo anh sẽ dọn trống kho báu.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh nhanh chóng sáng bừng, Phòng Vĩnh Tín lại thầm thở dài. Ý chí của Trần Thanh này quá kiên định, như vậy mà cũng không dao động.
Trần Thanh không ngừng chọn đi chọn lại đồ trong kho báu, đáng tiếc là không có gì lọt vào mắt anh. Đọc thêm chương mới nhất tại Zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
“Chỗ để linh dược ở đâu? Chúng ta đi tìm cái đó trước đã!”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó nói với Phòng Vĩnh Tín.
“Được thôi”, Phòng Vĩnh Tín gật đầu, bèn mở căn phòng ở bên trong cùng của kho báu.
Sau khi mở ra, bên trong vốn không có để linh dược gì, mà là một két sắt khổng lồ, Phòng Vĩnh Tín lại mở két bảo hiểm ra, lộ ra cái hộp ngọc đặt bên trong.
Nhìn thấy hộp ngọc này, Trần Thanh thầm gật đầu.
Xem ra nhà họ Phòng bảo vệ linh dược ở mức này, để bên trong hộp ngọc, có thể vẫn giữ được dược tính tối đa mà không để thất thoát.
“Mời! Nhà họ Phòng chúng tôi tổng cộng có 25 cây linh dược trên 500 năm, anh lấy đi!”, Phòng Vĩnh Tín thở dài, ông ta bèn quay người đi tới bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!