Chương 296: Nén đau vứt bỏ thứ yêu thích
Thấy Trần Thanh cầm trái Uẩn Linh đi, Phòng Vĩnh Tín đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Phải biết trái Uẩn Linh này đối với võ giả cấp bậc dưới võ đạo tông sư đều có tác dụng rất lớn, có thể dễ dàng thăng cấp lên một tầng.
Nhưng chuyện tới nước này cũng đành nén nỗi đau từ bỏ thứ mình thích.
Trần Thanh rất kích động, anh bay nhanh tới mở hai cái hộp ngọc ra, bên trong đều là linh dược hiếm thấy, có thể nói Trần Thanh chỉ từng thấy nó ở trên sách thuốc mà lão già kia đưa cho anh, còn chưa thấy tận mắt bao giờ.
Đối với Trần Thanh mà nói, linh dược tăng cường linh khí này cũng không có tác dụng là mấy. Anh thấy tu luyện bên cạnh Nam Cung Yến còn mạnh hơn bất kỳ linh dược nào.
Thứ có ích cho anh là linh dược có thể tăng thể lực hoặc phá chướng ngại vật.
Phá chướng ngại vật chính là linh dược có thể gia tăng cơ hội đột phá của võ giả. Loại thuốc này chỉ có thể luyện chế, tu luyện tự nhiên thì thật sự quá ít.
Trần Thanh nhanh chóng chọn ra 15 cây linh dược. Nhưng những thứ tăng linh khí thì không lấy, bao gồm cả trái Uẩn Linh đó. Thứ đó tối đa chỉ tăng thêm một chút linh khí. Nếu may mắn thì có thể đột phá từ thiên tiên tiểu thành đến thiên tiên đại thành, nhưng đó là đối với võ giả bình thường.
Còn lúc này trạng thái chân khí của Trần Thanh, trái Uẩn Linh này nhiều nhất cũng chỉ tăng chút linh khí không có tác dụng mấy.
Sau khi Phòng Vĩnh Tín thấy Trần Thanh lấy đám linh dược đi thì bỗng dưng trừng to mắt.
Ông ta vốn tưởng Trần Thanh sẽ lấy những loại linh dược như trái Uẩn Linh vô cùng quý giá kia, thật không ngờ anh chỉ lấy một ít thuốc bổ.
Tuy Trần Thanh lấy đi 15 cây, nhưng 10 cây linh dược còn lại đều là linh dược bồi dưỡng cho võ giả. Có thể nói điều này đối với nhà họ Phòng họ mới là thứ quý báu nhất.
“Được rồi. Lấy nhiêu đây thôi”, Trần Thanh tìm được chiếc hộp ngọc rồi đem cất vào chiếc hộp lớn, tiếp theo nói với Phòng Vĩnh Tín: “Bây giờ có thể nói ra bí mật của ông rồi đó”.
“Anh Trần, cảm ơn”, Phòng Vĩnh Tín hít một hơi thật sâu rồi nói cảm ơn với Trần Thanh.
Anh nhất thời khó hiểu nhưng sau đó thì bèn hiểu ra, anh cũng không quan tâm cho lắm.
“Anh Trần, anh biết tại sao nhà họ Phòng chúng tôi có nhiều linh dược như vậy không?” Phòng Vĩnh Tín lên tiếng hỏi trước.
“Đúng rồi, sao các người có nhiều linh dược vậy? Linh dược hơn 500 năm này không phải cải trắng”, Trần Thanh cũng nghi ngờ chuyện này.
Dù sao bây giờ thế giới bên ngoài đang thiếu linh khí, những môi trường mà những linh dược này cần đều không tồn tại nữa, làm sao có thể có nhiều linh dược xuất hiện như vậy?
“Anh Trần đừng vội. Linh dược của nhà họ Phòng chúng tôi thật ra đều tới từ một nơi, Mịch La Giới”, Phòng Vĩnh Tín hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Đó là nơi nào? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói?”, Trần Thanh chau mày, tên của nơi này lạ quá.
“Mịch La Giới không có ở thế giới này, đó là một nơi đại loại như bí cảnh. Nhưng cách 10 năm mới mở ra một lần, những linh dược này đều do các bậc tiền bối trong nhà họ Phòng chúng tôi truyền lại từ đời này sang đời khác, nhưng chắc lần này, nhà họ Phòng chúng tôi e là không có cơ hội này”.
“Mịch La Giới bước vào từ Thập Vạn Đại Sơn, năm nay vừa đúng hẹn 10 năm nên sắp mở ra”.
Phòng Vĩnh Tín lập tức lên tiếng giải thích ngay, nhưng cuối cùng giọng điệu lại chùng xuống.
Anh vốn không quan tâm đến tâm trạng của ông ta, mà sự chú ý đều đặt vào Mịch La Giới. Thật không ngờ trên thế giới còn có nơi thần kỳ như vậy.
Đây có hơi giống không gian ở thế giới khác, nhưng cũng quá huyền ảo rồi.
Trần Thanh cũng hiểu, có lẽ thật sự có người sống ở chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.
“Mịch La Giới mở ra thì cần chú ý những gì?”, Trần Thanh lập tức lên tiếng. Anh không tin bí cảnh này không có nguy hiểm.
“Yên tâm. Nay tôi đã nói rồi, dĩ nhiên sẽ không giấu anh làm gì. Đây là một cuốn sổ mà anh có thể cầm xem, là kinh nghiệm được đúc kết bởi các thế hệ trước trong nhà họ Phòng của chúng tôi”, Phòng Vĩnh Tín thầm thở dài, vốn dĩ ông ta không muốn nói ra nhưng Trần Thanh lại quá thông minh.
“Được. Vậy chuyện hôm nay như vậy được rồi”, Trần Thanh xem thử thì phát hiện quyển sổ quả thật có tính toán trước rồi, nhưng Trần Thanh biết Phòng Vĩnh Tín này chắc chắn có một bản sao, vì sợ mình nghi ngờ là giả cho nên mới đưa bản gốc cho mình.
Anh lập tức nhét cuốn sổ vào chiếc hộp hợp kim rồi đem chiếc hộp bước ra ngoài.
Vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín không tốt lắm, lần này không những không thể giết được Trần Thanh, ngược lại còn khiến nhà họ Phòng chịu tổn thất nghiêm trọng. Đại trưởng lão và trưởng lão Vũ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cũng may những thiên tiên võ giả vẫn còn, nếu không thì nhà họ Phòng sẽ nối bước nhà họ Nguỵ.
Lần đầu tiên Phòng Vĩnh Tín muốn bóp chết con trai mình. Nếu không phải con trai mình quá hơn thua thì sẽ không chọc tức Trần Thanh.
Phòng Vĩnh Tín lập tức quay về chỗ võ đường, nhưng lúc này võ đường chỉ còn người nhà họ Phòng ở đây. Cũng may nhìn thấy con trai mình không còn hét lên muốn giết Trần Thanh. Nếu không công sức trước đó của ông ta cũng sẽ uổng phí.
Tới võ đường, nhìn thấy hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ không có mặt. Trần Thanh cũng không ở lại võ đường mà đi thẳng ra bên ngoài.
Lúc ra tới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Từ Hồng Nho mặt mày hồng hào đang tiếp đãi hết người nọ đến người kia, Trần Thanh đột nhiên ngây người nhưng cũng không để ý.
Tuy Từ Hồng Nho là một thương nhân chỉ hoạt động vì lợi nhuận điển hình, nhưng ông ta luôn ở bên cạnh anh vào những thời điểm quan trọng.
“Cậu Trần đến rồi à”, người có mặt nhìn thấy Trần Thanh đi tới thì bất ngờ hô lên. Tuy họ đều muốn móc nối quan hệ với anh, nhưng cơ bản không dám tiến lên, thật ra trước đó Trần Thanh quá hung tàn.
“Cậu Trần, bên nhà họ Phòng không sao chứ?”, Từ Hồng Nho nhìn thấy Trần Thanh đi tới thì nhanh chóng đến đón, rõ ràng lần này ông ta đặt cược đúng rồi.
“Không sao đâu, chúng ta về thôi”, lúc này Trần Thanh nhớ tới kho báu nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng tồn tại không kém nhà họ Phòng, chắc cũng có không ít đồ tốt
Hay là, ở lại Vân Hải vài ngày?
Tuy là nghĩ như vậy nhưng thực tế Trần Thanh lại không làm vậy, đã rời khỏi một thời gian dài như vậy, tới lúc về xem như thế nào rồi.
“Nhân sĩ các giới ở thành phố Vân Hải muốn mời cậu ăn cơm, không biết cậu nghĩ thế nào?”, Từ Hồng Nho nhìn ra Trần Thanh hình như không thích nơi này nên ông ta vội hỏi.
“Ăn cơm thì thôi đi, nếu có chuyện gì thì kêu họ tới tìm ông”, Trần Thanh nghĩ, anh không có gốc gác ở thành phố Vân Hải, cách tốt nhất chính là tìm người bản địa, còn Từ Hồng Nho chính là ứng cử viên sáng giá.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!