Chương 297: Nói nhảm
Lần này, Trần Thanh không dừng lại nữa, lái xe đi thẳng về thành phố Nam Hải.
Sau khi đi lên cao tốc, sự nhớ nhung của Trần Thanh dành cho Nam Cung Yến càng trở nên mãnh liệt, anh không ngờ mình lại có tình cảm sâu đậm như vậy với người phụ nữ này.
Điều này khiến Trần Thanh có cảm giác mong ngóng được trở về nhà, anh nhanh chóng tăng tốc độ xe.
Còn hai cô gái lúc này lại đang ngủ say, họ lo lắng cho anh cả nửa ngày, mệt mỏi cũng là điều rất bình thường.
Mặc dù tốc độ xe của Trần Thanh rất nhanh nhưng chiếc xe lại chạy rất ổn định, với kỹ năng lái xe lâu năm của Trần Thanh, thì anh hầu như không gặp khó khăn khi chạy trên con đường cao tốc bằng phẳng này.
Chiếc xe của Trần Thanh vượt hết xe này đến xe khác, anh phải mất đến hai tiếng đồng hồ mới lái được hết nửa quãng đường, vốn dĩ Trần Thanh không muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng biết làm sao được khi hai cô gái lại tỉnh dậy và la hét đòi nghỉ ngơi.
Bất đắc dĩ, Trần Thanh chỉ có thể tìm một điểm dừng chân rồi dừng xe lại, hai cô gái nhanh chóng chạy xuống xe để đến nhà vệ sinh.
“Chuyện này có gì mà phải xấu hổ, lại còn nói muốn nghỉ ngơi nữa chứ!”, nhìn thấy hai người họ chạy đến nhà vệ sinh, Trần Thanh đột nhiên hiểu tại sao.
Ngay khi Trần Thanh vừa xuống xe, châm một điếu thuốc, một chiếc xe thể thao màu vàng sậm đã phanh gấp, dừng ngay trước xe của Trần Thanh.
Trần Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nheo mắt lại.
Sau đó, hai thanh niên ăn mặc thời thượng bước xuống xe, sau khi hai người xuống xe, họ đi thẳng đến trước xe của Trần Thanh.
“Nhóc con, vừa rồi cậu vượt xe của tôi trên đường cao tốc đúng không?”, một thanh niên trong số họ mặc quần áo da, tóc húi cua, nói chuyện với Trần Thanh với vẻ thách thức.
“Anh là ai?”, nghe thấy những lời bất lịch sự của tên này, giọng điệu Trần Thanh cũng không hòa nhã bao nhiêu
“Ôi chao, nhóc con, cậu dũng cảm thật đấy, dám nói chuyện với ông đây như vậy, biết ông đây là ai không?”, người thanh niên nghe được những lời của Trần Thanh, lại cảm thấy càng không thoải mái, lập tức hét lên.
Người trong điểm dừng chân thấy có kịch hay để xem thì ai cũng nhanh chóng vây xung quanh với vẻ thích thú.
“Được thôi, anh nói cho tôi nghe xem anh là tên khốn nào không giữ chặt đũng quần, mà phóng thằng khốn như anh ra vậy?”, Trần Thanh thấy tên này tự gọi mình là “ông đây”, đương nhiên không vui vẻ gì.
Người xung quanh thấy tiếng mắng chửi của Trần Thanh, không nhịn nổi liền bật cười.
“Thằng chó, mày dám mắng tao à!”, nghe thấy những lời nói của Trần Thanh, thêm vào đó là tiếng cười nhạo của những người xung quanh, người thanh niên kia lập tức nổi điên, chạy ngay đến chỗ xe của mình, tìm một cây mã tấu chừng một thước, hét lên với đám người xung quanh: “Cười, cười cái gì mà cười, ai dám cười nữa, cẩn thận con dao trong tay tao!”
Thấy người đàn ông này móc ra một cây mã tấu dài, ai cũng sợ hãi hô lên, đồng thời lùi lại, không dám cười nữa.
“Thằng nhóc, không phải vừa rồi mày rất phách lối sao? Mày thử phách lối lần nữa cho tao xem, nào!”, người thanh niên kia cầm mã tấu trong tay thì khí thế hơn nhiều.
“Chẳng lẽ anh không biết tàng trữ vũ khí mang tính sát thương cao là phạm pháp sao?”, Trần Thanh có ý tốt nhắc nhở.
“Ha ha... mày nghe thấy không, thằng nhóc này nói chuyện pháp luật với tao!”, người thanh niên kia nghe thấy những lời của Trần Thanh, đột nhiên cười lớn ha hả, quay đầu nói với người đi cùng mình.
“Thằng nhóc này, đừng có ở đây nói nhảm với tao, mày có dám đua một trận với tao không?”, tên kia đột nhiên quay đầu nhìn Trần Thanh, đưa ra một yêu cầu.
Nghe thấy yêu cầu của tên này, Trần Thanh bất lực, tên khốn này thật đúng là ấu trĩ, thấy mình lái xe việt dã vượt qua hắn, còn dám đòi đua xe với mình, đúng là ngu xuẩn!
“Cậu chủ Hoàng!”, người đàn ông còn lại vội vàng lên tiếng thì thầm bên tai hắn vài câu.
“Tí nữa là mắc bẫy của mày, để xe lại, rồi biến đi, ông đây tha cho mày một lần!”, người thanh niên được gọi là cậu chủ Hoàng lập tức gật đầu, hét lên với Trần Thanh.
“Đúng là não có vấn đề!”. Nghe thấy tên cậu chủ Hoàng bắt Trần Thanh giao xe ra, sao anh chịu chứ, vì vậy nhanh chóng mắng lại một câu.
“Cậu chủ Hoàng, thằng này dám mắng cậu, đúng là to gan!”, một tên tay sai khác lại cực kỳ nịnh hót hét lên, giống như Trần Thanh đang mắng hắn ta vậy.
“Thằng nhóc, mày dám mắng tao, có tin tao sẽ khiến mày không ra khỏi thành phố Long Hải không hả!”, cậu chủ Hoàng lập tức hét ầm lên.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, đúng lúc này, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ quay lại, nhìn Trần Thanh, tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì, hai cô ngốc, có người cố ý vạch lá tìm sâu ấy mà”, nhưng Trần Thanh lắc đầu, cực kỳ bất lực nói.
Khi người chung quanh nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp này, liền hiểu ngay tại sao hai tên nhà giàu này lại quấy rầy người thanh niên này.
“Đúng là hồng nhan họa thủy!”
“Mẹ nó, đẹp quá, nếu có bạn gái thế này thì tôi cũng mãn nguyện!”
“Đừng có nằm mơ nữa, người đẹp như thế này không thuộc về chúng ta đâu”.
Người xung quanh ai cũng bàn tán xôn xao, rõ ràng là bọn họ quan tâm đến hai người Dương Lệ hơn.
“Đi thôi, chúng ta xuất phát!”, Trần Thanh lười để ý hai thằng ngốc này, nắm tay hai người kia, đưa hai cô lên xe.
Trần Thanh chỉ muốn về nhà, đương nhiên không muốn có thêm phiền phức.
Thế nhưng, việc anh muốn rời đi cho xong việc mà hai tên kia lại không hề muốn như thế chúng liền vọt lên trước xe của Trần Thanh, nhìn anh đầy khiêu khích.
“Ranh con, hai em gái đi cùng mày ngon đấy, tặng hai đứa nó cho anh, anh tha cho mày, sao hả?”, cậu chủ Hoàng nhìn Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, nước miếng sắp chảy ra rồi, lập tức sốt sắng nói.
Sau khi hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ nghe thấy lời của cậu chủ Hoàng thì sắc mặt trở nên âm u, nhưng họ không nổi giận, vì hai người biết, có Trần Thanh ở đây, chắc chắn sẽ hai người sẽ không bị bắt nạt.
Quả nhiên, Trần Thanh vốn đang không muốn quan tâm đến hai tên ngốc này nhưng sau khi nghe thấy lời của bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh liền xuống xe.
“Rác rưởi thì nên có dáng vẻ của rác rưởi, ai cho các người dũng khí gào thét trước mặt ông đây? Cái thứ không biết điều!”, Trần Thanh mỗi tay một người, nhấc hai tên bước về phía thùng rác bên cạnh.
“Mày... mày muốn làm cái gì?”, hai tên này không ngờ người thanh niên trạc tuổi bọn họ lại mạnh như vậy, bọn họ biết lần này có lẽ đã động vào kẻ khó chơi rồi, lập tức sợ đến mức hét lên liên tục.
Trần Thanh lại không hề để ý đến bọn chúng, nhét hai người vào thùng rác, sau đó dùng chân giẫm mạnh một cái, nhấn hai người bọn họ chìm vào trong rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!