Chương 298: Con đường tu luyện
Về việc này, Trần Thanh không hề quan tâm chút nào, hơn nữa, vừa nghe đã biết hai tên này không phải người của thành phố Nam Hải, có lẽ là người của thành phố Long Hải.
Tên thành phố Long Hải nghe rất khí phách, thành phố Long Hải là kinh đô buôn bán nổi tiếng, ngành nghề thương mại cực kỳ phát triển, người ở thành phố Long Hải được gọi là người Do Thái phương Đông, điều này đủ để thấy người Long Hải lợi hại đến mức nào.
“Vừa rồi cậu thật sự rất ngầu đó!”, Dương Lệ si mê nhìn Trần Thanh đang lái xe.
“Hai tên kia là người của thành phố Long Hải, có lẽ có chút quyền thế, sau này làm gì cũng đừng phách lối như vậy, nếu không thì, người tài giỏi dễ bị người khác làm hại lắm”, Từ Tịnh Nhã lại nhắc nhở Trần Thanh.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Trần Thanh thật sự quá kiêu ngạo ở thành phố Vân Hải, e rằng cả thành phố Vân Hải đã biết có một người là cậu Trần rồi.
Hậu quả của việc làm như vậy có thể là có vô số kẻ thù, mặc dù Trần Thanh rất mạnh, nhưng sợ rằng anh sẽ động vào một thế lực còn lớn mạnh hơn.
“Cô cũng thấy rồi đó, không phải là tôi động tới bọn họ, là do bọn họ chọc tôi trước, tôi thật sự là một người rất khiêm tốn đó”, Trần Thanh nói với giọng điệu yếu ớt.
Nghe thấy những lời của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đều không nói lên lời, Trần Thanh mà khiêm tốn, thì không có ai phách lối hơn anh đâu.
Suốt quãng đường, hai cô gái cũng không ngủ, nói đủ chuyện với Trần Thanh, nhưng thứ mà họ quan tâm lại là chuyện tu luyện, điều này khiến Trần Thanh hơi bất lực.
Thế nhưng, Trần Thanh không thể chịu được sự tra tấn của họ, cuối cùng đồng ý với hai người, đợi sau khi Hồ Lộc Minh xây xong, sẽ đưa hai người đến đó tu luyện.
Quan trọng là Trần Thanh cũng cảm thấy nếu cứ bảo vệ hai người, thà để hai người có năng lực tự bảo vệ mình, dù sao thì mình không thể suốt ngày ở bên cạnh họ được.
Về phần Nam Cung Yến, Trần Thanh không muốn cô tham gia vào.
Yêu một cô gái thì nhất định phải che mưa chắn gió cho cô ấy, những chuyện vớ vẩn này, Trần Thanh không muốn để cô biết. Cô thích kinh doanh, vậy thì để cô làm người phụ nữ mạnh mẽ của anh vậy.
Khi ba người Trần Thanh quay trở về thành phố Nam Hải, đã là 6 giờ tối, Trần Thanh lái xe thẳng đến Hồ Lộc Minh, anh muốn xem Hồ Lộc Minh bây giờ như thế nào, nếu như có thể ở được, anh sẽ để hai cô gái này ở đó.
Khi đến bên ngoài khu biệt thự Hồ Lộc Minh, Trần Thanh mới nhận ra bên ngoài khu biệt thự đã có một bức tường cao năm sáu mét được dựng lên, còn Giang Tử Phong thì đang đợi ngoài cổng chính.
“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi”, nhìn thấy xe của Trần Thanh tới gần, Giang Tử Phong lập tức chào hỏi, vẻ mặt hưng phấn.
“Lên xe đi!”, Trần Thanh gọi Giang Tử Phong lên xe.
Sau khi Giang Tử Phong lên xe mới phát hiện trên xe còn hai người nữa, hơn nữa còn là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, điều này khiến những lời ở đầu môi của cậu ấy phải nhịn xuống.
“Đại ca, hai người này là...”, con ngươi Giang Tử Phong đảo quanh một vòng, lúc này mở miệng nói.
“Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ, Giang Tử Phong!”, Trần Thanh lập tức giới thiệu đơn giản về ba người họ, để họ làm quen nhau.
“Chào hai người!”, đối diện với hai người đẹp có vẻ ngoài khác biệt thế này, Giang Tử Phong nhất thời hơi xấu hổ, mặc dù cậu ấy là con nhà nòi, nhưng lại không phải công tử bột, ít nhất cũng không đùa cợt tình cảm của phụ nữ.
“Chào cậu!”, hai cô gái chào hỏi Giang Tử Phong ngay lập tức, nhưng mà, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy một cậu bé nhút nhát như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
“Tử Phong, việc xây dựng Hồ Lộc Minh thế nào rồi?”, Trần Thanh lo lắng hỏi.
Bây giờ Trần Thanh ngày càng có nhiều kẻ thù, hơn nữa ngày càng nhiều kẻ mạnh hơn, anh nhất định phải suy nghĩ đến việc trang bị vũ khí cho những người xung quanh mình, làm như vậy ít nhất có thể chống lại được nguy hiểm đang cận kề trước mắt.
“Đại ca, tất cả gần như đã được sắp xếp xong rồi, bây giờ chỉ còn chút công việc hoàn thiện cuối cùng thôi. Nếu như bây giờ vào ở thì cũng không thành vấn đề”, Giang Tử Phong vừa nghe thấy, liền nói ngay.
“Không tệ, cậu làm rất tốt, xem ra gần đây cậu rất vất vả, yên tâm, tối nay tôi sẽ dạy cậu tu luyện”, Trần Thanh hài lòng gật đầu, lập tức hứa hẹn.
“Thật sao, tốt quá, cảm ơn đại ca!”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức kích động nhảy dựng lên.
Giang Tử Phong mong trăng mong sao, vì thế cậu ấy rất mong chờ giây phút này.
Quả nhiên, chỉ khi làm tốt, mới có thể được đại ca khen ngợi, mới có thể nâng cao thực lực của bản thân.
Theo sự chỉ dẫn của Giang Tử Phong, chiếc xe đến căn biệt thự sang trọng nhất, đây chắc chắn là căn biệt thự có view đẹp nhất, vị trí tuyệt vời nhất, diện tích lớn nhất, trang trí đẹp nhất trong toàn bộ khu biệt thự Hồ Lộc Minh.
“Đại ca, anh ở đây đi, tất cả các nhu cầu thiết yếu ở đây đều có hết, có thể ở bất cứ lúc nào, em sẽ tìm người đến lo vệ sinh ở đây định kỳ”, Giang Tử Phong lập tức chỉ về căn biệt thự.
“Được, làm rất tốt, đi thôi, đi vào xem sao”, Trần Thanh hài lòng gật đầu, lập tức xuống xe, đi về phía biệt thự.
“Woah, đây chính là Hồ Lộc Minh nổi tiếng của thành phố Nam Hải sao, quả nhiên, cách xây dựng căn biệt thự này đúng là rất có phong cách, thiết kế đẹp, kiến trúc và trang trí đều rất tuyệt vời, có lẽ đây là tác phẩm của một nghệ nhân bậc thầy”, trên khuôn mặt của Từ Tịnh Nhã là vẻ thán phục, nhìn căn biệt thự, nói.
Mặc dù nhà cô ta có tiền nhưng lại không có căn biệt thự nào trang trí và kiến trúc cầu kỳ như thế này.
“Đây là mới thu dọn xong thôi, trước đây cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, nếu không thì phong cảnh còn đẹp hơn bây giờ nhiều!”, Giang Tử Phong cười nói.
“Tôi đã từng nghe truyền thuyết về Hồ Lộc Minh, liệu nó có bất thường như vậy không?”, Dương Lệ ở thành phố Nam Hải hơn nửa năm, đương nhiên biết vài truyền thuyết về Hồ Lộc Minh, lập tức hơi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, không sao đâu, có tôi ở đây, dù là yêu ma quỷ quái cũng không dám tới đâu”, Trần Thanh nói đùa.
“Được rồi, đêm nay tôi sẽ bắt đầu cho hai người tu luyện, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”, Trần Thanh ngập ngừng nói với họ.
“Đại ca, em chỉ đợi giây phút này thôi, em đã nghĩ kỹ lâu lắm rồi”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Giang Tử Phong vội vàng nói.
“Tôi không hỏi cậu, tôi hỏi hai người họ”, nghe thấy lời của Giang Tử Phong, Trần Thanh lập tức tức giận nói.
“Hi hi...”, Giang Tử Phong hơi xấu hổ.
“Con đường tu luyện không dễ dàng như vậy, nó đi kèm với nhiều rủi ro, đủ loại giết chóc, tranh chấp, cho dù là tôi thì cũng phải đối mặt với đủ thứ chiến đấu và chém giết, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”, Trần Thanh không nhịn được nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, để hai người tự quyết định.
“Tôi không sao, bây giờ tôi một thân một mình, không cần lo lắng”, Dương Lệ nói trước, giọng điệu vô cùng kiên định.