Trần Thanh không ngờ những tên này lại là người của Tô Hồng Mị, nếu tay sai của Tô Hồng Mị toàn là những kẻ như thế này thì thế lực ngầm của thành phố Nam Hải phải chỉnh đốn lại rồi.
Vốn dĩ Nam Cung Yến chẳng có hứng thú với những chuyện này, nhưng nghe thấy tên của Tô Hồng Mị, cô lập tức vực dậy tinh thần, nhìn Trần Thanh và những người kia.
"Mày cũng từng nghe tên chị Mị rồi à? Đúng thế, bọn tao chính là người của chị Mị, vậy mà mày lại dám đắc tội với bọn tao! Thằng ranh, nói ra lai lịch của mày đi, nếu không thì hôm nay mày không đi khỏi đây được đâu", như thể tìm được chỗ dựa, tên đó đắc ý nói.
"Được lắm", vẻ mặt của Trần Thanh rất lạnh lùng, anh lấy điện thoại gọi.
"Đến tầng hai trung tâm mua sắm Hải Thượng", sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thanh lạnh lùng nói với Tô Hồng Mị ở đầu bên kia, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.
Vốn Tô Hồng Mị còn rất vui khi thấy Trần Thanh gọi điện cho mình, tưởng anh nhớ tới cô ta rồi, nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và mang theo hơi hướm mệnh lệnh của anh, cô ta không khỏi run lên.
Nhưng Tô Hồng Mị không muốn chống lại Trần Thanh, dù rằng cô ta đang cảm thấy rất ấm ức, không biết mình đã làm sai điều gì.
Thế là Tô Hồng Mị gọi thêm mấy trợ thủ đắc lực tới, lái xe tới thẳng trung tâm mua sắm Hải Thượng.
Lúc này, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Anh chẳng thèm nhìn những tên kia, trong đầu vẫn đang nghĩ xem phải xử lý như thế nào.
Nếu là Tô Hồng Mị dung túng bọn chúng thật thì anh phải làm sao?
Anh chỉ mong là Tô Hồng Mị không quản lý chặt nên có người tự ý dùng danh nghĩa của cô ta ra oai.
Đám côn đồ kia vốn còn định kêu gào thêm vài câu, nhưng vì cảm thấy bầu không khí không ổn nên chẳng tên nào dám hé răng nữa.
Đánh thì đánh không lại, nếu cụp đuôi bỏ đi thì sượng mặt chết mất.
"Thằng oắt, mày chờ đó, tao sẽ gọi thêm người", lúc này, một tên côn đồ lấy điện thoại ra gọi.
Trần Thanh chẳng thèm để ý tới gã.
"Vợ à, em có cần đi làm không?", lúc này Trần Thanh mới nhớ ra rằng vợ mình từng gặp Tô Hồng Mị rồi, hơn nữa hai người họ còn gây nhau nữa, nếu gặp mặt thì đánh nhau mất.
"Hôm nay không đi, ở đây có một vợ kịch vui, phải xem cho hết thì thôi chứ", Nam Cung Yến liếc nhìn Trần Thanh rồi thản nhiên nói.
"Vậy được rồi", Trần Thanh miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thì thầm kêu khổ.
Chưa tới mười phút sau, một người đàn ông mặc áo đen dẫn ba tên đô con mặc áo đen tới.
"Đại ca, anh tới rồi, các anh em bị hà hiếp ghê lắm, anh phải giúp bọn em đó", nhìn thấy người đó, đám côn đồ mừng rơn, vừa lăn vừa bò tới trước mặt tên đó.
"Đứa nào dám ăn hiếp người của thằng Cường Tam này? Dẫn tao đi xem nào", người đàn ông mặc áo đen trợn mắt lên với những người đang vây xem xung quanh. Thấy xã hội đen tới thật, mọi người nhanh chóng giải tán, nhưng vẫn lén nhìn về phía này.
"Đại ca, là thằng đó, ông chủ Vu...", lúc này, người kia kể lại những chuyện đã xảy ra.
"Đúng là lũ ăn hại, nhiều người như thế mà thua một thằng ranh con, cút đi cho tao", biết đám tay sai của mình bị một người đánh gục, Cường Tam nổi giận đá tên kia lăn đi, sau đó đi về phía Trần Thanh.
"Thằng kia, chính mày đã đánh bọn đàn em của tao hả?", Cường Tam đi tới trước mặt Trần Thanh rồi lạnh lùng nhìn anh.
"Đúng là tao đánh đó, nhưng chẳng lẽ mày không hỏi xem vì sao tao đánh bọn chúng à?", Trần Thanh gật đầu thừa nhận, sau đó mở miệng nói.
"Hừ, tao cóc cần biết là nguyên nhân gì, mày đánh người của tao tức là mày sai! Tao cho mày hai sự lựa chọn, một là bồi thường năm trăm ngàn tiền thuốc men cho đám anh em của tao, sau đó quỳ xuống xin lỗi, hai là tao sẽ đánh gãy tay chân mày rồi quăng mày xuống sông", Cường Tam hung tợn nói.
Những người đã tránh xa nơi này nghe vậy lập tức rụt cổ lại. Bọn họ không ngờ là mình lại được chứng kiến cảnh xã hội đen hành hung, hơn nữa còn là ở trung tâm mua sắm Hải Thượng, không hiểu sao bảo vệ của cửa hàng vẫn chưa tới nữa.
Thực ra bảo vệ của cửa hàng đã tới từ lâu rồi, nhưng thấy đám côn đồ này không dễ chọc, bọn họ chẳng dám bước ra.
"Ngang tàng đấy, nhưng tao khuyên mày nên đợi thêm một lát nữa, nếu không mày sẽ phải hối hận đó", Trần Thanh lắc đầu, hơi bất mãn về sự quản lý của Tô Hồng Mị.
Anh không mong đám người trong thế giới ngầm này lương thiện gì cho cam, nhưng ít nhất thì không thể hà hiếp người dân một cách trắng trợn như thế được, đây là nguyên tắc cơ bản.
Xem ra thế giới ngầm của thành phố Nam Hải này cần thiết lập lại quy tắc rồi.
"Ha ha, ăn nói cứng đó nhỉ, không biết còn tưởng mày là Trần gia đấy", Cường Tam cười rồi hằn học nói: "Đánh gãy tay chân nó cho tao".
Nghe thấy câu ấy của Cường Tam, ba tên đứng sau gã ta xông qua đám đông để tấn công Trần Thanh.
Nhìn thấy thực lực của ba tên đó, Trần Thanh lập tức híp mắt lại. Rõ ràng cả ba tên đều là võ giả, tuy rằng mới tu luyện, nhưng vẫn mạnh hơn người bình thường nhiều.
"Để tôi đi, nhỡ các cậu tung ra một chưởng là hắn bay màu luôn thì phải làm sao?", một người đàn ông trong số đó vươn tay ra ngăn cản hai người còn lại, nói với vẻ mặt ngạo mạn.
"Nhẹ tay một chút, đừng để nó bay màu thật nhé", hai người kia cười tí tởn dừng bước lại. Kể từ khi trở thành võ giả, bọn họ luôn hất mặt lên trời, rốt cuộc lúc này cũng được thể hiện trước mặt người khác, sao lại không kiêu ngạo cho được.
"Lũ rác rưởi!", sắc mặt của Trần Thanh rất khó coi, anh không ngờ đám người này lại huênh hoang đến thế. Không để bọn chúng nói thêm gì nữa, Trần Thanh bước lên trước, tung ra ba chưởng đánh bay ba tên đó ra ngoài.
Ba người kia không lường trước được là Trần Thanh lại ra tay trực tiếp như thế, bọn họ muốn né nhưng chẳng thể né nổi.
"Chuyện này...", nhìn thấy cảnh ấy, Cường Tam trợn tròn mắt, không dám tin là ba thằng đàn em đắc lực của mình lại mỏng manh dễ vỡ như vậy.
Điều ấy chứng tỏ người đàn ông trẻ tuổi này không dễ dây vào.
"Rốt cuộc mày là ai?", Cường Tam kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, gã ta mở miệng hỏi.
"Mày không xứng biết thân phận của tao", Trần Thanh lạnh giọng nói, không hề khách khí chút nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!