Chương 306: Chặn ở ngoài cửa
Nhìn thấy đám bảo vệ được huấn
luyện bài bản này, Trần Thanh
mừng thầm trong bụng. Mặc dù
đám người này không phải dân học
võ nhưng rất có tính kỷ luật, có lẽ
đều là người từng đi lính về.
“Mấy người định đuổi tôi đi đúng
không, tôi cứ ở lỳ đây đấy thì sao?
Mấy người thử động đến tôi xem,
xem tôi có lột da mấy người không?
Cho mấy người khỏi tìm được công
việc ở thành phố Nam Hải này
luôn”. Trần Thanh lập tức hóa thân
thành tên nhà giàu ngang ngược,
hống hách nói.
“Xem ra tên này đến đây gây
chuyện thật rồi. Nếu đã vậy, chúng
ta không cần khách sáo nữa”, nghe
thấy Trần Thanh nói vậy, người đội
trưởng của nhóm bảo vệ lập tức
đanh mặt lại.
“Trói cậu ta lại sau đó dùng xe đưa
xuống dưới núi”, đội trưởng đội bảo
vệ lập tức để hai người cấp dưới ra
tay.
Hai người họ nhận lệnh rồi đi về
phía Trần Thanh.
Sau đó, bọn họ giơ tay lên, tóm lấy
bả vai Trần Thanh.
“Thú vị đấy”, bả vai Trần Thanh hơi
rung lên, bỗng hai bả vai trơn tuột,
hai người bảo vệ vốn cứ nghĩ đã
tóm chắc được anh nhưng lại trượt
mất.
“Tới đi, bắt lấy tôi nè, nếu không
bắt được thì tôi xông vào trong
đấy!”, Trần Thanh lùi về sau vài
bước, cười hà hà nói với mấy người
bảo vệ.
“Đây không phải người tầm thường,
thêm hai người nữa xông lên, chặn
đứng đường lui của cậu ta. Không
cần nhẹ tay nữa, cứ bắt được rồi
tính tiếp”, đội trưởng đội bảo vệ vẩy
tay một cái, bỗng có hai nhân viên
xông ra, bao vây Trần Thanh.
“Muốn vây chặn tôi sao, xem mấy
người có bản lĩnh đấy không đã”,
Trần Thanh nở nụ cười, để mặc bọn
họ vây quanh mình, sau đó làm một
động tác tay khiêu khích bọn họ.
“Ngông cuồng, ngang ngược”, sắc
mặt của mấy người bảo vệ bỗng trở
nên khó coi vô cùng, lập tức tăng
tốc nhào lên tấn công Trần Thanh.
Bọn họ biết Trần Thanh không
giống người bình thường, vậy nên
dốc toàn bộ sức lực để ra tay.
Trần Thanh liên tục né tránh, không
hề đánh trả.
Mấy người bảo vệ này đúng là có
chút công phu. Nếu không phải
Trần Thanh có được cơ thể đặc
biệt, e rằng đã bị bọn họ đánh cho
sấp mặt từ lâu rồi.
Hơn nữa mấy người bảo vệ này rất
có sức lực, hoàn toàn có thể sánh
với ám kình võ giả, cũng vì chưa
được huấn luyện chuyên sâu nên
chỉ biết dùng sức đánh nhau.
Có điều, cách tóm người và kỹ thuật
cận chiến của mấy người bảo vệ
này đều là chiêu thức trong quân
đội. Đương nhiên còn pha trộn
thêm mấy pha võ thuật khác. Chắc
chắn bọn họ đều là người bình
thường đi lính về.
Người bình thường sẽ không có
thân thủ như này, hoặc cũng có thể
là người từng làm cho đội đặc
chiến.
Trần Thanh không còn dùng giọng
điệu khinh rẻ, ánh mắt coi thường
để nhìn bọn họ mà nghiêm túc để
quan sát.
“Tránh hết ra cho tôi”, đội trưởng
đội bảo vệ trông thấy cấp dưới của
mình mãi vẫn không bắt được một
thanh niên trẻ tuổi thì bỗng tức
giận, lập tức xông tới.
Những người khác nghe đội trưởng
nói vậy, cũng biết thực lực của anh
ta nên đều nhanh chóng rút lui.
“Đội trưởng ra tay, chúng ta thắng
chắc rồi!”
“Tên nhóc này như con lươn vậy,
không tóm được”.
“Tên nhóc này rất mạnh, không biết
đội trưởng phải mất bao lâu mới
đánh bại được cậu ta”.
Khi nhìn thấy đội trưởng của mình
tự động ra tay, hai mắt của mấy
người bảo vệ bỗng phát sáng lên,
nhìn không chớp mắt.
“Có chút bản lĩnh đấy, để anh đây
thử solo một trận”, đội trưởng đội
bảo vệ bỏ mũ xuống, đưa cho
thành viên trong đội, sải bước đến
trước mặt Trần Thanh, vừa chắp
tay, vừa giõng dạc nói.
“Được!”, trông thấy dáng vẻ của
anh ta, Trần Thanh biết ngay người
này chắc cũng là kẻ học võ, chẳng
trách anh ta có thể làm đội trưởng
của đám người này.
Anh chẳng cần trốn đông trốn tây
mà thẳng tay ra đòn, solo một trận
với anh ta.
Trần Thanh không dùng toàn bộ
sức lực của mình, anh chỉ dùng sức
mạnh cơ bắp, hơn nữa cũng mới
dùng có hai phần mười công lực.
“Thì ra là người học võ”, khi cảm
nhận được sự linh hoạt của cơ thể
và chiêu thức của đối phương, Trần
Thanh bỗng tăng lên thành ba phần
mười sức mạnh, vậy mới có thể giữ
được thế cân bằng với đối phương.
“Rốt cuộc người này làm nghề gì
vậy? Không ngờ cậu ta đỡ được
nhiều chiêu của đội trưởng đến
vậy”.
“Không phải là đỡ được nhiều chiêu
của đội trưởng mà hoàn toàn chiếm
thế thượng phong rồi”.
“Không sai, cậu xem, rõ ràng đội
trưởng đã dốc toàn bộ sức lực để
đánh nhưng tên nhóc kia lại có vẻ
rất thư thái”.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sắc
mặt mấy nhân viên bảo vệ bỗng trở
nên căng thẳng.
“Được rồi, đừng đánh nữa, anh
không phải đối thủ của tôi”, Trần
Thanh đám đối phương lùi về phía
sau, thản nhiên nói.
“Rốt cuộc cậu là ai? Đến đây có
mục đích gì? Nếu cậu không chịu
nói, cho dù biết chắc mình không
thắng nổi tôi cũng sẽ dốc hết sức”,
sau khi lùi về sau năm, sáu bước,
đội trưởng đội bảo vệ mới đứng
vững lại, rồi lên tiếng tỏ vẻ nghi
ngờ.
Mặc dù nói là sẽ dốc hết sức nhưng
đôi tay đang run rẩy đã nói cho anh
ta biết, đối thủ có sức mạnh nghiền
nát mình, e là do có mục đích gì đó
nên mới không tung toàn bộ sức
mạnh, nếu không anh ta thua từ lâu
rồi.
“Tôi tên Trần Thanh, là chủ nơi
này”, lúc này Trần Thanh không còn
ý muốn tiếp tục mọi chuyện. Anh đã
nắm được trình độ của những người
bảo vệ này rồi, anh khá hài lòng.
“Cái gì? Cậu là cậu chủ Trần. Thật
ngại quá, vừa rồi chúng tôi không
biết là cậu, đắc tội rồi!”, nghr Trần
Thanh nói xong, đội trưởng đội bảo
vệ giật thót mình, lập tức nắm tay
lại và nói.
“Không sao, anh cũng không biết
tôi. Hơn nữa cho dù tôi nói mình là
Trần Thanh thì các anh cũng chưa
từng gặp mặt. Anh tên gì?”, Trần
Thanh khoát khoát tay, không chút
để bụng.
“Tôi tên Hứa Nghị, giữ chức đội
trưởng đội bảo vệ”, Hứa Nghị thả
lỏng người, nhanh miệng đáp.
Đãi ngộ ở nơi này rất tốt, anh ta
không muốn vì sự bốc đồng của
mình mà mất việc. Hơn nữa, không
phải chỉ có mình anh ta ở đây mà
còn có thêm mấy người anh em
nữa.
“Tốt. Thành viên trong đội bảo vệ ai
nấy đều rất tốt, đều là đàn ông đích
thực”, Trần Thanh gật đầu khen
ngợi.
Khi biết Trần Thanh là cậu chủ,
thành viên đội bảo vệ vốn rất hoang
mang nhưng nghe thấy Trần Thanh
nói vậy, ai nấy đều thẳng lưng ưỡn
ngực.
“Đúng rồi, Giang Tử Phong đâu?
Sao tôi gọi điện mà cậu ta cũng
không nghe máy?”, Trần Triệu
Dươn bỗng nghi ngờ hỏi.
“Cậu Giang đang ở trong biệt thự,
để tôi đi gọi cậu ấy”, Hứa Nghị nghe
Trần Thanh nói vậy, anh ta thở
phào nhẹ nhõm, sau đó sai người đi
gọi Giang Tử Phong.
Trần Thanh rất hài lòng với cách
làm việc của Hứa Nghị. Hứa Nghị là
người rất tinh tế, lại vô cùng cẩn
trọng, người như vậy rất hợp làm
đội trưởng.
Vốn dĩ Hứa Nghị cho rằng Trần
Thanh sẽ khó chịu, nhưng trông
thấy anh không hề nổi giận, anh ta
mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Giang Tử Phong chạy tới
cùng người bảo vệ kia.
“Đại ca, anh đến rồi, sao anh không
vào trong?”, Giang Tử Phong đang
tu luyện nhưng lại bị đánh thức,
đương nhiên tâm trạng sẽ không
được thoải mái cho lắm nhưng sau
khi nhìn thấy Trần Thanh thì vui
mừng chạy tới.
“Cậu còn hỏi hả? Cậu tìm người tới
làm việc nhưng chẳng cho bọn họ
nhìn hình của tôi nên tôi mới bị
chặn ở ngoài cửa”, Trần Thanh
chẳng chút khách sáo với Giang Tử
Phong, nói thẳng mặt.
“Hả...em xin lỗi. Đại ca, là do em
thất trách”, nghe trần Thanh nói
vậy, Giang Tử Phong mới hiểu ngọn
ngành câu chuyện, cảm thấy có
chút ái ngại.
“Được rồi, không sao hết. Đi thôi,
vào trong cái đã”, Trần Thanh