Chương 308: Con rắn nhỏ bảy màu
sặc sỡ
“Bắt đầu từ lúc võ giả nhập môn,
sau đó là hậu thiên võ giả, võ giả
thiên tiên, võ đạo tông sư. Mỗi cảnh
giới được chia thành ba cấp độ, lần
lượt là tiểu thành, đại thành và đỉnh
phong”.
“Hậu thiên võ giả là hoàn toàn dựa
vào thực lực để chiến thắng, không
cần quá nhiều kỹ năng, cho dù tu
luyện võ kỹ thì cũng là những thế
võ không mạnh cho lắm. Mà đạt
đến cấp độ thiên tiên là có thể tu
luyện được võ kỹ mạnh, sẽ tiếp xúc
nhiều hơn với linh khí đất trời, ý
thức sẽ càng nhạy cảm hơn”.
“Còn võ đạo tông sư, có thể phóng
ra khí kình, tấn công từ xa, đạt đến
cảnh giới võ đạo tông sư là có thể
huy động một phần linh khí của đất
trời để bản thân sử dụng”.
“Võ giả thiên tiên thăng cấp lên võ
đạo tông sư sẽ có cơ hội tôi luyện
thân thể, cho nên, sức bền của cơ
thể võ đạo tông sư rất kinh người.
Đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư,
dù là cơ thể hay sức mạnh thì đều
có thể đè bẹp cảnh giới thiên tiên”.
“Mỗi một cấp bậc đều có những
khoảng cách không thể vượt qua,
có thể nói rằng, chỉ cần chênh lệch
một cấp thì sẽ chênh lệch rất nhiều
về sức chiến đấu”.
Trần Thanh lần lượt giải thích cho
họ về sự phân chia của cảnh giới võ
đạo, nhưng anh cũng chỉ giảng đến
võ đạo tông sư, dù sao thì những
cấp về sau đều còn cách anh rất xa,
huống chi là họ.
“Đại ca, anh tới cảnh giới nào rồi?
Chắc không phải là võ đạo tông sư
đâu nhỉ?”, Giang Tử Phong chớp
chớp mắt, tò mò hỏi.
“Hiện tại tôi là thiên tiên tiểu
thành!”, Trần Thanh cười nói.
“Cái gì?”, nghe thấy những lời của
Trần Thanh, không chỉ có Giang Tử
Phong ngạc nhiên, mà Từ Tịnh Nhã
và Dương Lệ cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Không đúng! Theo những gì anh
nói, nếu khác cấp, mà mỗi cấp độ
đều có khoảng cách rất lớn, ban
đầu khi anh đấu với ông cụ Diệp,
ông ấy là thiên tiên đại thành, sao
anh có thể đánh thắng ông ấy
được?”, Giang Tử Phong không khỏi
nghi ngờ.
“Chuyện đó đã là gì? Cậu phải biết
rằng, đại trưởng lão nhà họ Phòng
là thiên tiên đỉnh phong, Trần
Thanh cũng giết chết ông ta cơ
mà”, hai cô gái đã từng chứng kiến
Trần Thanh và Phòng Nguyên Vũ
chiến đấu với nhau, nhưng họ cũng
cảm thấy Trần Thanh không hề có
chút khó khăn
“Đây chính là những gì tôi muốn nói
với mọi người, tầm quan trọng của
nền móng. Cấp độ chân khí của tôi
thật ra đã tăng lên cấp thiên tiên
đại thành, thậm chí là thiên tiên
đỉnh phong từ lâu rồi, nhưng tôi
luôn áp chế nó, không đột phá
chính là vì tôi muốn củng cố nền
móng của mình”.
“Đương nhiên, trừ chuyện này ra,
còn lại chính là sức mạnh của thể
chất, thể chất cường tráng mới là
cơ sở để cải thiện sức mạnh lên bậc
cao hơn.”
“Có thể nói như vậy, thể chất hiện
tại của tôi, tương đương với thể
chất đã tôi luyện của võ đạo tông
sư, mọi người cho rằng tôi không
thể đánh bại thiên tiên đỉnh phong
sao?”
Trần Thanh không nhịn được lại giải
thích thêm một chút, chính là vì để
con đường võ thuật của bọn họ
không cần phải lòng vòng.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách!”, sau
khi nghe Trần Thanh giải thích, ba
người họ cuối cùng cũng biết tại sao
Trần Thanh có thể chiến đấu với
những người có cấp bậc cao hơn.
Đương nhiên, họ không biết, dù có
người có thể chất, chân khí dồn nén
giống Trần Thanh, nhưng lại không
có đôi mắt xuyên thấu, e rằng cũng
không thể chiến đấu với những
người hơn cấp dễ dàng như vậy.
“Được rồi, đừng nghĩ đến những
thứ đó nữa, mọi người tiến vào
cảnh giới hậu thiên càng sớm càng
tốt, tôi sẽ đưa cho mọi người linh
dược để tôi luyện thân thể, như vậy
thì thể chất của mọi người sẽ càng
thêm mạnh mẽ hơn”.
“Bây giờ, ra ngoài chạy bộ, đừng
lười biếng! Tôi sẽ để Hứa Nghị giám
sát mọi người, nếu như mọi người
lười biếng, hậu quả sẽ rất nghiêm
trọng”.
Vẻ mặt của Trần Thanh nghiêm
nghị, không hề khách khí, cho dù
Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ là hai cô
gái yếu đuối nhưng chỉ cần đặt
chân lên con đường này, họ chỉ có
thể leo lên trước, nếu không thì kết
cục sẽ càng thêm thê thảm.
Cho nên, Trần Thanh thà để bọn họ
đổ mồ hôi trong lúc tập luyện bình
thường, còn hơn là để sau này đổ
máu hi sinh trong khi chiến đấu với
người khác.
“Vâng”, vốn dĩ ba người nghĩ kế
hoạch của Trần Thanh lập ra cho họ
hơi khắc nghiệt, nhưng sau khi
nghe Trần Thanh nói, họ không
dám than thở nữa.
Thấy ba người họ chạy ra ngoài,
Trần Thanh hơi ngây người ra, anh
không biết liệu mình có đúng không
khi kéo Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ
vào thế giới võ đạo này.
Dù sao Trần Thanh cũng đã đến
đây rồi, anh muốn đến giữa Hồ Lộc
Minh một chuyến, xem xem bây giờ
mộc thạch bảy màu như thế nào
rồi.
Trần Thanh đến bờ Hồ Lộc Minh
ngay lập tức, tình cờ nhìn thấy bên
bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ,
may có chiếc thuyền nhỏ này giúp
anh đỡ phải chặt thân cây.
Trần Thanh bước lên thuyền, phóng
ra khí kình, con thuyền nhỏ nhanh
chóng đi về phía giữa hồ.
Đến giữa hồ, Trần Thanh cởi quần
áo ra, nhảy xuống, lao thẳng về
phía đáy hồ.
Trần Thanh nhìn thấy tình trạng của
mộc thạch bảy màu thì lập tức hài
lòng, nhiều nhất là tốn khoảng một
hai tháng, mộc thạch bảy màu có
thể chín muồi.
Khi Trần Thanh chuẩn bị rời đi, một
luồng khí đột nhiên ập đến.
“Hửm?”, Trần Thanh không ngờ
mình lại bị tấn công ở đây, anh
nhanh chóng lùi lại, né tránh.
Lúc này, Trần Thanh mới phát hiện
ra, đòn tấn công này đến từ một
con rắn nhỏ bảy màu sặc sỡ, con
rắn nhỏ chỉ bằng đầu đũa, dài hơn
một thước, nhưng đỉnh đầu lại có
một bướu thịt màu đỏ tươi, trông
cực kỳ quái dị.
“Lần trước đến cũng không phát
hiện ra, không ngờ nơi này cũng có
thần thú hộ mệnh, xem ra mộc
thạch bảy màu đúng là sắp bước
vào giai đoạn chín muồi rồi”, Trần
Thanh suy nghĩ một chút, còn con
rắn sặc sỡ lại tấn công anh nhanh
như chớp một lần nữa.
“Nhóc con, giữ chút thể diện cho
tao được không?”, Trần Thanh cười
lạnh một tiếng, sau đó đánh một
chưởng. Chưởng này của Trần
Thanh chỉ dùng 20 % sức mạnh,
anh chỉ muốn thử xem con rắn nhỏ
này mạnh cỡ nào.
Nếu như mộc thạch bảy màu này
thật sự chín mười rồi, chắc chắn sẽ
thu hút rất nhiều dã thú mạnh mẽ,
hoặc là yêu thú như thế này, nếu
như con rắn bảy màu này đủ mạnh,
có lẽ có thể răn đe không ít kẻ gây
rối.
Dù sao thì cũng có vài loại không có
trí tuệ, nếu mộc thạch bảy màu kia
bị phá hủy khi chưa chín muồi, Trần
Thanh chắc sẽ khóc mất.
“Xì...”
Trần Thanh va chạm với con rắn
bảy màu, lập tức cảm giác tầng
chân khí đang ở trong tay mình
nhất thời bị phá vỡ, anh nhanh
chóng lui về phía sau, con rắn nhỏ
liền sượt qua người anh.
Nếu như không phải động tác của
anh nhanh nhẹn, e rằng anh đã bị
con rắn nhỏ này cắn vào tay.
Mặc dù anh không sợ độc, nhưng
con rắn nhỏ này quá quái dị, từ
trước đến nay Trần Thanh chưa
từng gặp con rắn nào như vậy.
Màu sắc của rắn càng sặc sỡ thì nọc
độc càng mạnh, anh không muốn
mạo hiểm, nếu anh không thể nào
chống cự được hoặc là không giải
được độc thì coi như xong đời.
“Nếu đã có thể phá vỡ chân khí, thì
đúng là khá thú vị!”, Trần Thanh
không ngờ con rắn bảy màu này lại
có tác dụng này, ngược lại còn
khiến Trần Thanh cảm thấy khá
hứng thú.
Con rắn nhỏ tấn công cả hai lần đều
không thành công thì tức khắc nổi
giận, điên cuồng vặn vẹo cơ thể,
không ngờ hồ nước xung quanh
cũng bắt đầu xoay chuyển mạnh
mẽ, một vòi nước bao vây lấy thân
thể Trần Thanh.
“Hửm? Thú vị đó!”, Trần Thanh đột
nhiên cảm giác tay chân bị giam
cầm, liền cảm thấy hưng phấn.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!