Chương 313: Giải quyết tất cả
Nhưng điều gã không ngờ được là
tiếng súng không hề vang lên, khi
nhìn lại thì cổ tay của gã đã bị gãy
rồi, bàn tay đang cầm súng còn lắc
lư nữa.
"Được rồi, nhiệm vụ của mày thất
bại rồi đó. Bây giờ nghĩ đi, chết ở
đây như đám anh em của mày, hay
là mở mồm ra? Tao cho mày một cơ
hội, khai ra kẻ đã sai sử chúng mày
đi!", Trần Thanh thản nhiên nói.
"Mày đừng mơ, còn lâu tao mới nói
cho mày, mày giết tao đi!", tên đó
rất cương quyết, trực tiếp mở miệng
nói.
"Mày không nói thì tao cũng không
ép mày, tạm thời cứ chờ ở đây đi,
đợi tao xử xong tay súng bắn tỉa rồi
sẽ tới tìm mày", Trần Thanh đánh
tên đó ngất xỉu rồi giấu gã đi.
Xong xuôi, anh lướt đi thật nhanh,
lao về phía tay súng bắn tỉa vừa rồi.
Sau khi tìm ra vị trí của tay súng
bắn tỉa, Trần Thanh phát hiện ra
tên đó không còn ở đó nữa rồi.
"Không hay rồi!", Trần Thanh thay
đổi sắc mặt, lao thật nhanh về phía
biệt thự.
Đợi đến khi anh đi tới nơi vừa giấu
tên kia, gã đã bị cắt cổ rồi, không
thể sống được nữa.
"Mày nói xem tội gì phải như thế,
tao không giết mày, nhưng đồng
bạn của mày lại lấy mạng mày", vốn
Trần Thanh còn muốn tra hỏi,
nhưng không ngờ tên này lại bị diệt
khẩu.
Anh không muốn để Nam Cung Yến
chứng kiến cảnh tượng máu me
này, bèn gọi điện thoại cho đám
Đường Võ, bảo bọn họ lái một chiếc
xe lớn tới.
Gọi điện thoại xong, Trần Thanh bắt
đầu kiểm tra những tên này, nhưng
chẳng có một manh mối nào cả,
hiển nhiên tất cả những tên này
đều đã chuẩn bị tinh thần một đi
không trở lại rồi.
Sắc mặt của Trần Thanh cực kỳ khó
coi, tình huống kẻ địch ẩn núp trong
bóng tối còn phe ta lại đứng ngoài
ánh sáng như thế này là phiền phức
nhất, muốn giải quyết cũng không
nghĩ ra được cách gì.
Xem ra khoảng thời gian tới anh
nhất định phải kề kề bên cạnh Nam
Cung Yến, bởi vì không biết những
kẻ đó sẽ giở thủ đoạn gì nữa.
Không bao lâu sau, Đường Võ dẫn
người tới. Nhìn thấy cảnh tượng
bừa bộn ở đây, bọn họ thầm lấy
làm giật mình.
"Anh Thanh, xin lỗi, tại bọn em
không ở đây nên mới xảy ra chuyện
như vậy", Đường Võ nói với vẻ tự
trách.
Dù sao hắn cũng là đội trưởng đội
vệ sĩ, biệt thự bị tập kích mà bọn họ
lại không có mặt, đây là sự tắc
trách của bọn họ.
"Không trách các cậu được, thu dọn
cái đống này trước đi, có biết phải
xử lý thế nào không?", Trần Thanh
xua tay, sau đó bảo bọn họ xử lý
mấy cái xác chết.
"Yên tâm đi, bọn em có cách xử lý
riêng, sẽ không xảy ra vấn đề gì
đâu", thấy Trần Thanh không có ý
định báo cảnh sát, Đường Võ hiểu ý
anh, bèn đứng ra đảm bảo.
"Tốt, bắt tay vào làm đi", Trần
Thanh gật đầu, sau đó hỗ trợ đám
Đường Võ cho mấy cái xác vào
trong xe tải, sau đó dọn dẹp biệt
thự để nó bớt máu me hơn.
Sau khi xử lý đâu ra đấy, Trần
Thanh mới chuyển những vật nặng
chặn ở cửa tầng hầm ra rồi gõ vào
cửa.
"Vợ à, là anh đây, không sao nữa
rồi", Trần Thanh mở miệng nói,
đồng thời mở cửa ra.
"Em đang làm gì đấy vợ?", sau khi
mở cửa ra, anh phát hiện ra Nam
Cung Yến đang cầm chặt một cái
chổi, dáng vẻ như chuẩn bị liều
mạng.
"Hơ... Không sao rồi à?", thấy Trần
Thanh vào hầm, rốt cuộc Nam Cung
Yến cũng thở phào một hơi, sau đó
lại lo lắng hỏi.
"Anh không sao, chỉ có điều biệt thư
hơi nhếch nhác", Trần Thanh vươn
tay ra, cầm lấy cái chổi trong tay
Nam Cung Yến, sau đó nhẹ nhàng
ôm lấy cô.
Rúc vào lòng Trần Thanh và cảm
nhận được hơi thở nóng rực của
anh, rốt cuộc Nam Cung Yến cũng
thấy an toàn hơn nhiều.
"Vợ à, chúng ta ra ngoài đi", dưới
tầng hầm rất tối, không phải là nơi
để mặn nồng bên nhau, Trần Thanh
bế cô ra ngoài.
"Vợ nè, có phải chúng ta... nên tiếp
tục chuyện dang dở vừa rồi
không?", Trần Thanh bồn chồn nói.
"Hả? Tôi... Tôi buồn ngủ rồi, đi về
ngủ đây", sau vụ việc đột ngột vừa
rồi, Nam Cung Yến đâu còn tâm
trạng đó nữa, cô chạy như bay lên
tầng hai.
Nhìn theo bóng lưng như đang chạy
trốn của Nam Cung Yến, Trần
Thanh thở dài một hơi.
"Đừng để tao biết là ai, nếu không
tao sẽ cho mày biết tay", chuyện tốt
bị phá hỏng, Trần Thanh tức đến
mức nghiến răng nghiến lợi.
Vốn dĩ hôm nay sẽ có bước đột phá
mang tính lịch sử, anh chờ mong
ngày này lâu lắm rồi, nhưng bây giờ
lại tan tành hết. Tất cả là tại mấy
tên khốn ấy, tới lúc nào không tới,
cố tình tới vào thời điểm quan trọng
như thế này.
Trần Thanh không dám để Nam
Cung Yến ở trên tầng hai một mình,
dù sao tay súng bắn tỉa kia cũng
trốn được rồi, bây giờ còn chưa biết
ở đâu, nếu tên đó đột ngột quay lại
thì Nam Cung Yến sẽ không trốn đi
đâu được mất.
Vậy nên Trần Thanh lại đi vòng
quanh biệt thự một vòng, cuối cùng
quyết định tu luyện ở ban công
ngoài phòng Nam Cung Yến để tiện
bảo vệ cô.
Đồng thời, Trần Thanh còn gửi tin
nhắn cho Tô Hồng Mị, bảo cô ta tìm
kiếm những kẻ đặc biệt đã tới Nam
Hải.
Với thế lực ngầm của Tô Hồng Mị,
có lẽ cô ta sẽ điều tra ra nhanh thôi.
Lúc đầu Nam Cung Yến ngủ không
ngon lắm, nhưng không biết vì sao
về sau lại ngủ rất ngon.
Thức giấc với sự thư thái, Nam
Cung Yến mở rèm cửa ra. Cô lập
tức giật nảy mình, bởi vì Trần
Thanh đang ngồi khoanh chân
ngoài ban công, với dáng vẻ này thì
có vẻ như anh đã ngồi đây cả đêm,
sương làm tóc và quần áo anh ướt
hết rồi.
Nam Cung Yến lập tức hiểu ra ngay,
chắc chắn là Trần Thanh sợ chuyện
tối qua lặp lại nên mới ở đây bảo vệ
cô cả đêm.
Thảo nào lúc đầu cô ngủ không
ngon, nhưng về sau lại rất yên tâm,
thì ra là bởi vì có Trần Thanh ở đây
canh chừng cho cô.
Ngay lúc Nam Cung Yến kéo rèm ra
là Trần Thanh đã tỉnh rồi. Vốn anh
không muốn để cô biết là mình đã
canh chừng ở đây cả đêm, nhưng
anh không đoán trước được rằng
vừa dậy là Nam Cung Yến đã ra mở
rèm cửa.
Huống chi đêm qua anh tu luyện rất
thuận lợi, nơi này gần Nam Cung
Yến, hiệu quả tu luyện rất cao,
khiến anh không muốn đứng lên
chút nào. Anh cảm thấy thiên tiên
tiểu thành sắp không kìm hãm được
nữa rồi, sẽ đột phá nhanh thôi.
"Anh... Tôi...", vẻ mặt của Nam
Cung Yến có vẻ như rất cảm động,
nhưng cô không biết phải nói gì cả.
"Vợ à, nếu em cảm động đến thế
thì làm nốt chuyện hôm qua đi",
Trần Thanh dướn người vào trong
cửa sổ, hôn Nam Cung Yến một cái.
"Ha ha...", hôn xong, Trần Thanh
nhảy từ ban công tầng hai xuống,
như một chú mèo vừa ăn vụng
xong.
"Anh... Cẩn thận một chút!", bị Trần
Thanh "tập kích" thành công, khuôn
mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ
bừng lên, nhưng trong lòng lại vô
cùng ngọt ngào, không thấy phản
cảm như trước kia nữa.
Cô vội vàng nhìn xuống thì thấy
Trần Thanh đã chạy vào tầng một,
không hề hấn gì cả, lúc này cô mới
yên tâm.
Vì hôn trộm thành công nên Trần
Thanh hớn hở ra mặt, vừa nhảy