Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 322: Để anh ta chạy trước một đoạn đi

“Không cần đâu, chiếc xe này của em là đủ rồi”, Trần Thanh trực tiếp để Giang Uyển Quân ngồi lên ghế phụ, còn anh ngồi vào ghế lái.

Có một quy tắc trong cuộc đua xe này, đó là nhất định phải có một người ngồi ở ghế phụ. Mọi người bình thường đều sẽ để một người đẹp ngồi ở đây. Dù gì có người đẹp ở bên thì hormone sẽ bùng phát.

“Sợ hả? Nếu em sợ thì để anh đua xe một mình cũng được”, Trần Thanh nói với Giang Uyển Quân.

“Em mới không thèm sợ, đua xe là chuyện em thích nhất. Em cũng muốn xem kỹ thuật đua xe của anh Thanh nữa”, Giang Uyển Quân lắc đầu, nói vô cùng chắc chắn.

“Được, vậy em thắt dây an toàn vào, bám chắc nhé”, Trần Thanh gật đầu, anh vô cùng tự tin với kỹ thuật lái của mình, dĩ nhiên không sợ Giang Uyển Quân sẽ gặp nguy hiểm.

“Tuân lệnh!”, lúc này Giang Uyển Quân không hề lo những chuyện khác, có thể tham gia đua xe thì cô ấy tin là kỹ thuật của anh chắc chắn sẽ không thua kém ai.

Rất nhanh sau đó, hai chiếc xe đã chạy đến vị trí xuất phát. Để cuộc đua thêm phần hấp dẫn, bọn họ đã dựng một màn hình rất lớn ở chính giữa sân, mỗi góc đường núi đều có hai camera để giám sát tất cả các chi tiết của cuộc đua này.

Một vài nhân viên kỹ thuật đang không ngừng vận hành thử, cố gắng tường thuật lại từng chi tiết của toàn bộ cuộc đua trên màn hình lớn.

Còn mọi người xung quanh đều biết rằng Lạc Thu sẽ cược đua xe với người ta. Có thể nói là một vụ cá cược lớn, tiền cược lên tới 100 triệu. Cho dù các cậu ấm này đã quá quen với những vụ cá cược như thế này nhưng lúc này cũng đều rất phấn khích.

Nhưng về phía Trần Thanh, không một ai xem trọng anh cả, dù gì xe của Giang Uyển Quân vốn không cùng đẳng cấp với xe thể thao của Lạc Thu.

Rất nhanh sau đó, một người đẹp mảnh mai trong bộ bikini xuất hiện trước hai chiếc xe thể thao, cô ta nắm chặt lấy chiếc áo đang che chắn ở phía trước của mình, sau đó bất ngờ kéo xuống, rồi ném mạnh nó xuống đất.

Trần Thanh không ngờ còn có màn trình diễn này, ngay lúc áo của người đẹp rơi xuống, xe thể thao đen của Lạc Thu nhanh như chớp phóng nhanh về phía trước như một mũi tên.

“Mau, bắt đầu rồi”, Giang Uyển Quân dĩ nhiên biết quy tắc này, lập tức giục Trần Thanh.

“Không vội, để anh ta chạy trước một đoạn đi”, Trần Thanh từ từ khởi động xe, rồi cũng lao khỏi điểm xuất phát.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên phá lên cười.

“Tên này có phải chưa từng thấy phụ nữ không vậy?”

“Tôi thấy chắc là lo ngắm người đẹp nên quên mất chuyện thi thố luôn rồi”.

“Lẽ nào không ai nói cho cậu ta biết, quần áo rơi xuống là cuộc thi bắt đầu sao?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, hiển nhiên là đánh giá của họ về Trần Thanh càng thấp hơn rồi.

Vốn dĩ Chu Hán Khanh còn tưởng Trần Thanh sẽ lợi hại lắm. Kết quả không ngờ, thua ngay tại vạch xuất phát. Phải biết là chậm trễ mười mấy giây này đã đủ cho Lạc Thu chạy được một đoạn xa rồi, tính năng của xe đã kém hơn, nay xuất phát lại chậm, về kỹ thuật, hắn không tin Trần Thanh có thể bì lại với Lạc Thu, như vậy là thua chắc rồi.

“Được rồi, có thể bắt đầu đuổi theo rồi”, lúc xe của Lạc Thu đã vào vòng cua đầu tiên, tốc độ xe của Trần Thanh mới tăng lên. Nhưng tốc độ này rõ ràng không cách nào so sánh với xe của Lạc Thu.

Lúc này vẻ mặt của Giang Uyển Quân tỏ ra ủ rũ, hiển nhiên trong lòng cô ấy cho rằng cuộc đua này thật sự đã thua rồi.

Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Thanh thì mới phát hiện, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, tay chân vận hành xe vô cùng thuần thục.

“Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, giảm tốc độ thôi”, để một cô gái ngồi bên cạnh xe đua thật ra không phải chỉ vì đẹp, vì kích thích, mà cô gái này còn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là nói tình hình khúc cua cho Trần Thanh biết, đồng thời giám sát tình trạng xe.

Trần Thanh gật đầu, sau đó lại sang số, nhấn ga, chiếc xe lao về phía góc cua như một con trâu điên.

“Cái này… mau giảm tốc độ”, sắc mặt của Giang Uyển Quân đột nhiên tái nhợt, cô ấy không ngờ Trần Thanh lại không hề giảm tốc độ khi vượt qua khúc cua, như vậy không phải sẽ lao xuống vách núi sao?

Một lan can ở cấp độ đó hoàn toàn không thể cản lại được chiếc xe có tốc độ như thế này.

“Em tin anh không?”, Trần Thanh thản nhiên quay đầu nhìn Giang Uyển Quân hỏi.

“Em… Em tin”, ngay lúc này, tâm trạng của Giang Uyển Quân vốn đang vô cùng hồi hộp, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, nhất là khi nghe giọng nói vừa bình tĩnh vừa tự tin của anh.

“Vậy anh dĩ nhiên sẽ không phụ lại sự tín nhiệm này của em rồi”, Trần Thanh bật cười. Vào lúc này mà còn dám tin vào mình thì đó mới là sự tin tưởng thật sự.

“Mọi người nhìn xem, xe của Trần Thanh muốn làm gì vậy? Sắp qua khúc cua đầu tiên rồi, tuy khúc cua này không phải khúc mạo hiểm nhất, nhưng anh ta lại không hề giảm tốc độ”, dưới màn hình lớn, có người đột nhiên chỉ vào hình ảnh rất nhỏ của Trần Thanh và kinh ngạc hét lên.

Lúc này, sự chú ý của mọi người từ xe của Lạc Thu chuyển sang bên phía xe của Trần Thanh. Lúc họ thấy hình ảnh bên này của Trần Thanh thì ai nấy đều thay đổi sắc mặt.

“Ôi trời, anh ta muốn tự sát sao?”

“Kỹ thuật, mau phóng to màn hình của Trần Thanh đi”.

“Nhân viên kỹ thuật đang làm gì vậy? Màn hình của Trần Thanh sao lại nhỏ thế?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng màn hình của Trần Thanh quá nhỏ, cơ bản không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.

Nhân viên kỹ thuật thầm kêu oan, trước khi cuộc thi bắt đầu, vốn dĩ là hai màn hình như nhau, nhưng mọi người đều kêu gào làm màn hình bên Trần Thanh nhỏ lại. Dù gì đều là tới xem đại thần, sao có thể đi ngắm một tên không có chút danh tiếng chứ.

Tuy trong lòng bực bội, nhưng nhân viên kỹ thuật cơ bản không muốn đắc tội với đám cậu ấm này, nhanh chóng điều chỉnh hai màn hình cho ngang nhau.

Lúc mọi người quan sát, tốc độ xe của Trần Thanh vốn không hề giảm, như gào thét mà lao qua khúc cua đầu tiên. Kỹ thuật như vậy khiến mọi người đều há hốc mồm.

“Chuyện này sao có thể? Cho dù là những tay đua chuyên nghiệp cũng không có kỹ thuật như vậy”, lúc này sắc mặt của Chu Hán Khanh không được tốt lắm, hắn lẩm bẩm trong miệng một mình.

“Lạc Thu, anh tuyệt đối không được thua. Nếu không thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt”, sau đó Chu Hán Khanh lạnh lùng nhìn sang màn hình của Trần Thanh.

Hắn vốn không ngờ được, cuộc thi lần này vốn dĩ là hắn muốn đích thân ra tay, nếu đổi lại là hắn thì e là thua sẽ càng khó coi.

“Mau xem đi, sắp tới cua thứ hai rồi, lẽ nào anh ta lại không giảm tốc độ nữa sao”.

“Không thể nào, tốc độ này đã đạt ngưỡng cao nhất cho dòng xe của anh ta. Nếu không giảm tốc độ thì không thể lao đi được”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT