Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 326: Thế lực Tông Môn

Đợi đến khi họ đi rồi thì điện thoại của Trần Thanh cuối cùng cũng reo lên.

“Cậu Trần, điều tra được rồi, đám người đó đi vào đường Cảnh Sơn, là một chiếc xe việt dã, biển số xe là BA0135, rất có thể là biển ảo. Nếu bên này có tin gì mới thì tôi sẽ báo ngay cho cậu”, Hứa Thiệu Phong không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Được”, Trần Thanh cúp điện thoại rồi lao nhanh lên xe, nếu đã tìm được chiếc xe đó rồi thì tin rằng với khả năng của Hứa Thiệu Phong, đối phương chắc chắn không thoát khỏi sự giám sát của anh ta.

Sau khi Trần Thanh khởi động xe rời đi thì đám Tiểu Mao bên này cũng gửi ảnh đến, xem ra là từ liệu về đám người đó được trích ra từ CCTV.

Xe lao nhanh trên đường, hơn nữa Hứa Thiệu Phong cũng gửi thông tin định vị của chiếc xe đó qua cho anh rồi, Trần Thanh chỉ cần đi theo chỉ dẫn, thì có thể tìm được chiếc xe đó.

“Cậu Trần, chiếc xe này hình như đổi người lái rồi”, ngay khi Trần Thanh sắp đến nơi thì Hứa Thiệu Phong nói.

“Cho tôi một mục tiêu chính xác đi”, Trần Thanh không quan tâm Hứa Thiệu Phong nói gì mà chỉ muốn biết kết quả.

“Cho tôi 1 phút”, Hứa Thiệu Phong không cúp điện thoại mà lập tức bắt tay vào điều tra.

“Cậu Trần, phía trước có hai chiếc xe vô cùng khả nghi, một cái cách cậu chưa đến 2km, một cái cách cậu 5km”, Hứa Thiệu Phong không cho Trần Thanh một đáp án mơ hồ mà trực tiếp cho anh hai lựa chọn.

“Hiểu rồi”, Trần Thanh lập tức giẫm lên chân ga, tốc độ chiếc xe gần như lên đến cực hạn, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.

Khi anh tìm được chiếc xe mà Hứa Thiệu Phong nói thì dùng khả năng xuyên thấu nhìn qua một cái, phát hiện ra Nam Cung Yến không có ở bên trong mà đây chỉ là một cách che mắt của mấy người này thôi.

Trần Thanh lập tức quay đầu xe đuổi theo chiếc xe còn lại.

Trong quá trình mà anh đuổi theo thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn tên hiển thị ở phía trên thì anh lập tức híp mắt lại bởi vì số điện thoại thật ra là mã bị cắt xén, chỉ có một khả năng, điện thoại đã bị mã hóa.

“Trần Thanh, hi vọng mày vẫn khỏe”, nghe thấy giọng nói âm trầm truyền đến thì Trần Thanh nhăn mày lại.

Bởi vì anh thực sự chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ, vì giọng này nghe qua thì giống giọng con gái nhưng nghe kĩ cũng có chút giống giọng đàn ông.

“Mày là ai? Có chuyện gì?”, Trần Thanh không muốn nhiều lời với họ mà hỏi thẳng.

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là vợ mày đang trong tay tao, nếu muốn cô ta không xảy ra chuyện gì thì nghe theo sự chỉ huy của tao”, giọng nói đó vô cùng đáng sợ, nói một cách độc đoán.

“Làm sao tao biết được mày có nói thật hay không? Trừ khi mày cho tao nghe giọng của vợ tao”, Trần Thanh cảm thấy lo lắng, rồi lạnh nhạt nói.

“Được, cho mày nghe giọng vợ mày”, giọng nói bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo.

“Các người là ai? Thả tôi ra, huhu...”, trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức cảm thấy đau lòng.

“Vợ à, anh đây, đừng sợ, yên tâm đi anh sẽ cứu em ra mà”, Trần Thanh nghe thấy thì nói một cách gấp gáp.

“Ôi, thật là cảm động, đừng lo, chỉ cần mày làm theo lời tao nói, thì tao sẽ cho hai người đoàn tụ”, giọng nói bên kia hét lên một âm thanh kỳ lạ, rồi hứa hẹn.

“Hừ, nói đi, mày muốn thế nào”, Trần Thanh hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Đừng có vội, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, trong vòng 5 phút hãy lên tầng cao nhất của tòa cao ốc Kim Đỉnh rồi lấy cho tao một thứ. Nhớ leo cầu thang, tuyệt đối không được đi thang máy”, người bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

Sắc mặt Trần Thanh tái nhợt vì tức giận, đối mặt với tình huống này, anh không có cách nào cả.

Thành phố Nam Hải là địa bàn của mình, nhưng không ngờ lại để xảy ra chuyện này, xem ra sự khống chế và kinh doanh của mình với Nam Hải còn chưa tới.

Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong một cuộc điện thoại để anh ta đi điều tra, còn anh thì phải đi đến tòa cao ốc Kim Đỉnh.

Anh không dám đi thang máy, mà chỉ leo thang bộ, anh biết, đối phương muốn bòn rút sức lực của anh, nhưng họ không ngờ đến là chân khí của anh có thể giúp anh khôi phục thể lực, ánh sáng vàng trong mắt cũng vậy.

Trần Thanh dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh tòa cao ốc, tốc độ này còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Tòa cao ốc Kim Đỉnh này có 59 tầng, nếu thực sự đi thang bộ lên thì kể cả là vận động viên cũng sẽ hết sức.

Cho nên đến tầng thứ 39, anh giảm tốc độ đi rồi đồng thời dùng chân khí ép hết mồ hôi ra ngoài, khiến cho bản thân trông toàn mồ hôi và kiệt sức.

Quả nhiên khi anh leo lên đến tầng 59 thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Không tồi, quả nhiên mày rất yêu vợ, không đi thang máy. Mày bây giờ sắp không còn sức lực gì nữa rồi, đợi chút nữa chúng ta lại chơi tiếp nhé? Bây giờ thì đi thang máy xuống, đến chợ Vinh Hoa, quỳ xuống tự tát mình 10 bạt tai”, lời nói của người bên đầu kia điện thoại đầy tính khống chế.

“Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Đừng có vòng vo nữa, không có tý lợi ích nào với mày đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi”, Trần Thanh nghe thấy thì vô cùng tức giận, tên khốn khiếp này càng ngày càng quá đáng.

“Tao không muốn nói chuyện với mày, mau đi làm đi, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đấy”, người bên đầu kia điện thoại nói: “Mày nên biết, vợ mày thực sự quá quyến rũ rồi, cho nên...”

“Mày dám động một ngón tay vào người cô ấy thì tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã làm người”, Trần Thanh nghe thấy thế thì lập tức tràn ngập sát khí, cắn răng nói.

“Ôi chao, hù bé hết cả hồn à, mau đi đi, muộn một giây thì tao sẽ lột một món đồ trên người vợ mày”, người bên cạnh hét lên một tiếng kì lạ rồi cúp điện thoại.

Cả người Trần Thanh bây giờ tràn ngập sát khí, cái cảm giác không thể nắm giữ cục diện này thực sự quá khó chịu.

Nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, rồi khởi động xe đi về hướng chợ Vinh Hoa.

Ngay lúc anh sắp đến nơi thì điện thoại vang lên cuộc gọi của ông cụ Cố.

“Ông cụ Cố, sao ông lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi thế?”, Trần Thanh giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà nhận điện thoại.

“Được rồi, không nói nhảm nữa, có phải cậu đắc tội với người Tông Môn rồi không?”, ông cụ Cố không tiếp chuyện Trần Thanh mà hỏi ngay.

“Đúng là có chút chuyện”, Trần Thanh không biết tại sao ông cụ Cố lại biết, nhưng cái này không có gì mà không nhận được cả, nên anh lập tức thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT