Chương 329: Quy tắc giang hồ
Vốn dĩ bọn họ đợi Trần Thanh bị thương hoặc bị giết bởi chiến thư của sơn chủ, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.
Nếu như bọn họ sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì vừa rồi đã chạy đi rồi, làm sao mà đứng yên đợi được.
“Đến mà không trả lễ thì không hay, nếu sơn chủ của các người đã tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi mà không tặng lại thì có khác gì nói tôi không hiểu lễ nghĩa không!”, nhìn Trần Thanh có vẻ rất thoải mái, nhưng chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh đã dùng 80% sức mạnh của mình mới có thể đánh bại kiếm ý và chiến ý trên bức chiến thư này.
Nếu như thực lực của anh không đột phá thành thiên tiên đại thành thì e rằng vừa nãy, sẽ bị thương nặng, đến lúc đó không chỉ bản thân anh, mà sợ là vợ của anh cũng không thể nào thoát được.
Cho nên, sự tức giận của Trần Thanh thế nào thì có thể tưởng tượng được.
“Mau đưa cậu chủ chạy đi, để tôi ngăn hắn ta lại”, Phong Lạc nghe thấy những lời của Trần Thanh, mí mắt giật điên cuồng, lập tức đẩy Vân Phụng Thiên đi, những người khác của Kỳ Môn Sơn cũng kích động, nhanh chóng ôm Vân Phụng Thiên chạy ra ngoài.
“Chỉ có mình ông mà muốn ngăn cản tôi, nằm mơ đi!”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, đập một chưởng về phía Phong Lạc.
Một chưởng này đập tới, Phong Lạc hoàn toàn không có sức chống lại, trực tiếp bị Trần Thanh đánh gãy tay, đồng thời còn gãy luôn cả xương sườn.
Sau đó Trần Thanh không quan tâm đến Phong Lạc nữa, ôm lấy Nam Cung Yến, lao về phía Vân Phụng Thiên.
“Cút về!”, đúng lúc này, Trần Thanh nghe thấy một giọng nói già dặn, tiếp theo, đám người Vân Phụng Thiên bay ngược trở lại, rơi mạnh xuống đất.
“Ông cụ Cố, cảm ơn đã ra tay!”, Trần Thanh vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Cố đi vào, hiển nhiên là ông cụ Cố chạy đến, vừa đúng lúc chặn đứng đám người Vân Phụng Thiên.
“Không cần khách sáo!”, ông cụ Cố khoát tay, hoàn toàn không quan tâm.
“Ông họ Cố kia, ông có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn trở thành kẻ thù với Kỳ Môn Sơn sao?”, Vân Phụng Thiên bị ông cụ Cố đánh bay trở lại, mảnh vải trong miệng rơi ra, nhìn thấy ông cụ Cố xuất hiện, hắn liền giận dữ hét lên.
Ngày hôm qua bọn họ đến thành phố Nam Hải là liền đến bái kiến Cố Kiến Trung trước, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Cố Kiến Trung chặn đường chạy trốn của bọn họ, Vân Phụng Thiên có thể không tức giận sao.
“Hừ, Kỳ Môn Sơn là cái gì? Dù võ đạo tông sư có đến thì ở thành phố Nam Hải này, cũng phải tuân theo quy tắc, các người là người của tông môn, tùy tiện ra tay với người thường, đã vi phạm quy tắc rồi, tôi không giết chết các người ngay tại đây đã là tốt lắm rồi”, ông cụ Cố vừa nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, liền trừng mắt, hừng hực khí thế quát.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh thấy ông cụ Cố khí phách như vậy, bình thường, ông cụ Cố mặt mày hiền hậu, chưa từng tức giận bao giờ, nhưng hôm nay đúng là nổi giận thật rồi.
“Ông...”, nghe thấy lời của ông cụ Cố, Vân Phụng Thiên đột nhiên nhớ đến lời của bố hắn nói khi xuống núi, có thể đắc tội với bất kỳ ai, nhưng không thể đắc tội với Cố Kiến Trung.
Mặc dù hắn không biết Cố Kiến Trung đáng sợ ở chỗ nào nhưng người có thể khiến bố hắn kiêng kỵ như vậy, hắn cũng không dám mạnh miệng nữa.
“Cố lão, xin lỗi, vừa rồi là do tôi nhất thời kích động, không nên cãi vã với ông”, Vân Phụng Thiên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, cúi đầu xin lỗi.
“Hừ, sở dĩ tha cho các người một mạng, là vì người các người đắc tội không phải tôi, mà là Trần Thanh, muốn giải quyết mọi chuyện như thế nào, thì còn tùy vào cậu ấy!”, ông cụ Cố không hề có ý định tha thứ chút nào, liền giao mọi chuyện cho Trần Thanh.
“Bố của tôi đã ra chiến thư rồi, mọi chuyện đều phải giải quyết theo quy tắc giang hồ, trước khi quyết đấu, không được động đến người nhà”, Vân Phụng Thiên nghe thấy lời của ông cụ Cố, đột nhiên hoảng sợ, liền lôi quy tắc giang hồ ra để nói.
“Bây giờ cậu cũng biết quy tắc giang hồ cơ à? Ban đầu khi các người đến thành phố Nam Hải, tôi đã nói rồi, nếu như các người làm việc theo quy tắc, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng, là do các người đã phá vỡ quy tắc trước...”, nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì cứ phá vỡ quy tắc mà làm.”
“Ông Cố, ông không thể như vậy, cậu chủ Vân là con trai duy nhất của sơn chủ chúng tôi, nhất định không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì!”, lúc này Phong Lạc cũng vội vàng chạy tới, cơ thể bị thương nặng, yếu ớt nói.
“Ồ? Cậu chủ Vân nhà các người quý giá, còn người khác thì đáng chết sao?”, ông cụ Cố lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn ta.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, tao cũng không giết mày, mày sợ cái gì? Nhưng nhờ mày chuyển lời tới bố mày!”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, buông Nam Cung Yến ra, đi về phía Vân Phụng Thiên.
“Mày... mày muốn làm gì?”, Vân Phụng Thiên nhìn thấy Trần Thanh đi về phía mình, đột nhiên hoảng sợ, nhưng bây giờ hắn đang bị trói, không thể nào nhúc nhích được.
“Mượn cơ thể của mày một chút, chuyển lời cho bố mày, chiến thư bố mày gửi cho tao không tệ, tao cũng sẽ trả lại cho ông ta một món quà”, Trần Thanh tóm lấy Vân Phụng Thiên, sau đó vẽ lên lưng của Vân Phụng Thiên.
“Về phần các người, thuộc hạ của tôi đã bị các người đánh trọng thương, vậy thì các người cũng phải trả giá”, ánh mắt của Trần Thanh nhìn về phía mấy người còn lại của Kỳ Môn Sơn, sau đó khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Trần Thanh đã lao về phía bọn họ nhanh như chớp, ai cũng bị phế một cánh tay.
Vì không muốn để bọn họ hồi phục nhanh như Vân Phụng Thiên, Trần Thanh dùng chân khí của mình chặt tay bọn họ, thì dù có dùng thiên tài địa bảo, sợ rằng cũng không dễ hồi phục lại.
“Được rồi, biến đi, giữ lại cái mạng chó của mày, để xem Kỳ Môn Sơn chúng mày diệt vong thế nào!”, Trần Thanh làm xong mọi việc, liền đá Vân Phụng Thiên ra khỏi cửa phòng.
Đám người Phong Lạc nhìn thấy, không dám ở lại nữa, rời khỏi ngay lập tức, khiêng Vân Phụng Thiên đã ngất xỉu rời đi.
“Ông cụ Cố, lần này thật sự rất cảm ơn ông!”, khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy vẻ cảm kích nói.
Nếu như lần này không phải nhờ ông cụ Cố thông báo kịp thời cho Trần Thanh, e rằng anh sẽ không biết Nam Cung Yến đang ở đâu.
“Thật ra, ngày hôm qua tôi nên gọi cho cậu, nhưng tôi không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, may mà không sai một li đi một dặm”, ông cụ Cố có chút hổ thẹn nói.
“Cảm ơn Cố lão!”, lúc này Nam Cung Yến mới đi tới, cảm ơn ông cụ Cố.
“Không cần khách sáo, chúng ta rời khỏi đây trước đã!”, ông cụ Cố xua tay, sau đó ba người cùng bước ra ngoài.
“Cái gì? Cậu đồng ý quyết đấu với Vân Hạn Lâm?”, trên xe, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, ông cụ Cố liền ngạc nhiên, vừa rồi khi Trần Thanh ra tay với Vân Phụng Thiên, mặc dù có nhắc đến chiến thư nhưng cũng không nói rõ, ông không ngờ đây là ý của Vân Hạn Lâm, đúng là không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!