Chương 334: Quá chất!
Từ núi trở về, Trần Thanh liền tiến vào trạng thái tu luyện, sau khi thực lực của anh đạt đến thiên tiên đại thành, chưa có hôm nào nghiêm túc tu luyện lại cả.
Nam Cung Yến thì đang ở phòng cách vách, vả lại, linh khí ở hồ Lộc Minh vô cùng dày đặc, Trần Thanh hấp thu linh khí giống như hack vậy, linh khí xung quanh ồ ạt kéo đến.
Đám Giang Tử Phong đang tu luyện bên cạnh đồng loạt tỉnh lại, bởi vì bọn họ không thể hấp thu được chút linh khí nào, cách mà Trần Thanh hấp thu linh khí chất quá trời.
"Đại ca à, đây là sao hả? Chuyện này quá kinh khủng rồi, em cảm thấy tất cả linh khí đều bị đại ca hấp thu hết rồi", Giang Tử Phong cảm nhận được toàn bộ linh khí đều tràn vào phòng Trần Thanh, nhất thời bất đắc dĩ nói.
"Bộ bọn tôi không giống vậy sao, không hấp thu được một tí linh khí nào cả, anh ấy sao không xuống núi nhanh đi chứ", hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thốt lên mấy câu oán giận.
"Được rồi, nếu đã không thể tu luyện được nữa, đành về phòng đánh một giấc thật ngon, thức dậy biết đâu đại ca đã về nhà rồi", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy sầu não, thơ thẩn quay về phòng.
"Haiz, từ khi mỗi ngày ngồi thiền tu luyện, riết rồi cũng không quen ngủ luôn, đầu óc và tinh thần lúc ngủ dậy cũng không được như sau khi tu luyện.
Hiển nhiên Trần Thanh không hề biết bọn họ đang oán giận, lúc này anh đang hấp thu một cách vô cùng sảng khoái.
Nên biết rằng, sau khi kinh mạch và đan điền của anh trải qua không ít lần tôi luyện, chúng đã vô cùng bền bỉ, tốc độ hấp thu cũng như tích trữ linh khí rất đáng gờm, vì thế toàn bộ linh khí ở hồ Lộc Minh đều bị Trần Thanh thu hút, những người khác thì không tài nào hấp thu được.
Chính vì thế, lượng chân khí mà cơ thể Trần Thanh sản sinh trong một đêm làm người khác không thể nào theo kịp.
Sáng hôm sau, Trần Thanh cảm thấy cả người thoải mái, chân khí trong cơ thể cũng đã tràn đầy, chỉ là vừa mới xúc tiến, vốn dĩ không phải thời điểm tốt để đột phá, nên vẫn phải tiếp tục con đường đè nén bớt chân khí lại.
"Wow... Vết sẹo trên người hai người đâu mất rồi?", sáng sớm, tất cả mọi người nhìn cánh tay chị em họ Cận, những vết sẹo kia chẳng những biến đâu mất mà làn da còn trắng nõn mịn màng hơn trước.
"Đều nhờ có cậu Trần điều chế thuốc cho chúng tôi đấy, không thì nhan sắc bị huỷ mất rồi", nghe mọi người nói thế, chị em nhà họ Cận chỉ đành thành thật trả lời.
"Tốt lắm, ăn đi thôi, nếu các cô đã khỏi rồi thì không cần dùng nó nữa đâu", Trần Thanh thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, còn thêm Nam Cung Yến vợ anh, vẻ mặt người nào cũng tràn đầy khát vọng, anh chỉ đành nói.
Nghe thấy Trần Thanh nói thế, ba cô nàng nhìn nhau bật cười, cũng không tị nạnh chuyện này nữa.
"Đại ca, sau khi ăn sáng xong, anh dạy bọn em vài kỹ thuật chiến đấu đi", trên bàn ăn, Giang Tử Phong bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Kỹ thuật chiến đấu à, không thành vấn đề, sau khi ăn xong, gọi luôn cả bọn Hứa Nghị ra", Trần Thanh gật đầu đồng ý, đám Giang Tử Phong còn chưa có sức mạnh, chưa từng luyện võ bao giờ, cũng chưa đánh nhau với ai, vốn dĩ không có sức chiến đấu gì, trước hết phải chuyển hoá sức mạnh thành sức chiến đấu đã.
"Được rồi, em ăn xong rồi, để em đi gọi bọn họ, chúng ta tập hợp ở quảng trường nhá", thấy Trần Thanh đã đồng ý, nhất thời Giang Tử Phong hưng phấn, nhanh chóng lùa hết bữa sáng vào miệng rồi chạy đi mất.
"Thằng nhóc này vẫn hấp tấp như vậy", nhìn thấy bóng lưng vọt đi của Giang Tử Phong, Trần Thanh lại chỉ lắc đầu bất lực.
"Em có thể đến xem không một lát không?", Nam Cung Yến vừa nghe được liền nhìn Trần Thanh với ánh mắt mong đợi hỏi.
"Đương nhiên là được", Trần Thanh gật đầu, nếu vợ anh quyết tâm tu luyện hiển nhiên anh cũng sẽ không ngăn cản làm gì.
Sau khi kết thúc bữa sáng, tất cả mọi người cùng nhau đi đến quảng trường, Giang Tử Phong cũng đã gọi các nhân viên bảo vệ khác đến, từng người đều xếp hàng nghiêm trang, xem ra Hứa Nghị cũng không ngừng huấn luyện bọ họ, chuyện này làm Trần Thanh vô cùng hài lòng.
"Đại ca, ngoại trừ bảo vệ trực cổng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ", thấy đám người Trần Thanh đến, Giang Tử Phong nhanh nhẹn chạy đến báo cáo.
"Tốt lắm", Trần Thanh gật đầu rồi bước tới.
"Các vị, mọi người đều là chiến sĩ tinh anh, hôm nay gọi mọi người đến đây là vì muốn mọi người hướng dẫn mấy người bọn họ một vài kỹ thuật chiến đấu, cứ yên tâm ra tay, có đánh như thế nào thì mọi người cũng không cần chịu trách nhiệm mà tôi còn thưởng thêm, người nào đánh thắng thì người đó được thưởng 100 ngàn", Trần Thanh nhìn tất cả mọi người nói một cách thẳng thắn.
Trước kia, bọn họ đều là chiến sĩ tinh anh, bây giờ thì đã giải ngũ nhưng vẫn phải chu cấp cho gia đình, nếu bắt bọn họ làm chuyện xấu để kiếm tiền không sạch sẽ thì chắc chắn bọn họ sẽ không làm, nhưng dùng bản lĩnh bọn họ để kiếm tiền thì ắt hẳn không thành vấn đề.
"Đại ca không phải thế chứ, bọn em còn chưa đánh đấm bao giờ đâu, mà thôi, dù sao cũng là hậu thiên võ giả, nhất định sẽ không làm đại ca mất mặt!", vẻ mặt Giang Tử Phong tràn đầy tự tin, mấy hôm trước cậu ấy đã từng thử rồi, chỉ một đấm cũng có thể đấm nát được đá.
Hai cô nàng Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng không hề tỏ ra yếu kém, từ trước đến giờ hai cô cũng không cho rằng mình yếu hơn phái nam, sau này lại thêm tu luyện, cả hai đều cảm thấy sức khoẻ và mức độ nhạy bén của cơ thể mình đều đã tăng vọt, đương nhiên càng không e dè.
"Tôi lên trước, làm mẫu cho mấy người", Giang Tử Phong nóng lòng muốn thử, quay sang đối diện nói: "Ai lên đây?"
"Đội trưởng, để tôi lên", một người đàn ông da ngăm bước lên chờ lệnh.
"Ừ, được, nhưng cẩn thận chút, đừng làm bọn họ bị thương", Hứa Nghị gật đầu những vẫn dặn dò vài lời.
Hứa Nghị biết, bây giờ Trương Quân đang rất cần tiền, đây cũng xem như là cơ hội tốt để kiếm thêm, những người còn lại cũng không bước lên tranh giành, đương nhiên bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình của Trương Quân.
"Vâng, đội trưởng", Trương Quân nghe thấy lời đồng ý của đội trưởng thì nhất thời vui vẻ, sau đó anh ta chạy vọt vào sân.
"Đại ca, em lên đây, nhớ cổ vũ cho em đó", Giang Tử Phong tràn đầy tự tin đứng đối diện với Trương Quân.
"Trương Quân thuộc đội bảo vệ, xin chỉ giáo thêm", Trương Quân khom người chào Giang Tử Phong.
Giang Tử Phong cũng không rành quy tắc, thấy động tác của Trương Quân thì cậu ấy cũng khom người, còn định mở miệng nói vài câu.
Ngay lúc đó, Trương Quân vọt về phía trước, nhanh chóng siết cổ Giang Tử Phong.
"Cậu thua rồi", Trương Quân kiềm chặt tay ở cổ Giang Tử Phong, thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!