Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Chương 343: Thành phố Long Hải

Sau khi lên xe, Triệu Diễm Linh ngồi ở ghế phụ, liếc Trần Thanh một cái, tỏ vẻ không ưa anh.

“Trần Thanh đúng không, bây giờ cậu làm gì? Có công ty của riêng mình không? Người nhà cậu làm gì?”, Triệu Diễm Linh đảo mắt, liền hỏi Trần Thanh.

“Chị họ, bây giờ Trần Thanh đang làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng tại công ty em”, Nam Cung Yến sợ Trần Thanh khó xử, liền tiếp lời.

“Em họ à, chị không hỏi em, chị đang hỏi Trần Thanh”, Triệu Diễm Linh không hề quan tâm đến Nam Cung Yến, hỏi Trần Thanh.

“Hiện giờ em thật sự làm việc ở công ty của Cung Yến, nhà em không có ai, chỉ có một mình em, em cũng không phải con nhà giàu”, Trần Thanh đương nhiên nghe ra được, Triệu Diễm Linh đang cố ý bới lông tìm vết.

“Vậy sao, thế một tháng lương của cậu bao nhiêu? Có đủ nuôi Cung Yến không? Dù sao thì Cung Yến cũng là phụ nữ, làm một người phụ nữ, Cung Yến cần tiêu rất nhiều tiền, ví dụ như quần áo, túi xách, mỹ phẩm, đồ skin care...”, giọng điệu nói chuyện của Triệu Diễm Linh rất cay nghiệt, cô ta nói thẳng thừng.

“Lương một tháng của em có lẽ khoảng hơn ba ngàn, cũng lâu lắm rồi em chưa kiểm tra thẻ lương, cụ thể bao nhiêu em cũng không biết”, Trần Thanh thành thật trả lời, anh cũng lười chấp nhặt với loại phụ nữ như thế này, dù sao thì Triệu Diễm Linh cũng là chị họ của bà xã nhà mình.

“Ba ngàn tệ? Còn không đủ cho tôi đi làm đẹp, mua một cái túi xách, như thế này thì ổn thế nào được”, Triệu Diễm Linh nghe xong, liền hét lên một tiếng, sau đó ra vẻ đắc ý nói: “Cung Yến à, tiền tiêu vặt anh rể em đưa cho chị mỗi tháng đều là năm con số đó, em như thế này không được đâu, chị thấy, hai đứa nên ly hôn càng sớm càng tốt, hai đứa không hợp nhau đâu”.

“Két...”

Trần Thanh đột nhiên giẫm phanh thật mạnh, lạnh lùng nhìn Triệu Diễm Linh.

Người phụ nữ này vừa lên xe đã bắt bẻ, hoàn toàn ra vẻ coi thường anh, bây giờ còn muốn anh và Nam Cung Yến ly hôn, điều này khiến Trần Thanh không thể chịu đựng được.

“Trần Thanh, anh đừng nghe chị ấy nói, chị họ không có ý xấu gì đâu, cũng vì chị ấy lo lắng cho em thôi”, Nam Cung Yến vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh, vội vàng nói.

“Chị họ, có thể chị không biết rồi, Trần Thanh có rất nhiều tài sản, mặc dù anh ấy không phải con nhà giàu, nhưng anh ấy rất tài năng, chắc chắn sẽ không khiến em phải chịu khổ đâu”, Nam Cung Yến nhanh chóng khuyên nhủ chị họ mình.

Triệu Diễm Linh thấy dáng vẻ muốn đánh người của Trần Thanh, cô ta cảm thấy hơi sợ, lập tức nói: “Tôi cứ nói như vậy đấy, cậu nghĩ mình xứng với Cung Yến sao?”

“Thật sự em không xứng với Cung Yến, nhưng mà, hình như chuyện này cũng không liên quan tới chị thì phải. Nếu như chị còn tiếp tục nhiều chuyện, muốn em và Cung Yến chia tay, thì bây giờ chị xuống xe cho em”, Trần Thanh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

“Không nói thì không nói, tôi thèm vào mà nói ấy”, Triệu Diễm Linh nghe thấy những lời nói có phần hung dữ của Trần Thanh, liền ngậm miệng lại.

“Dừng xe, tôi không muốn ngồi ghế phụ nữa!”, Sau đó Triệu Diễm Linh bảo Trần Thanh dừng xe, ngồi về phía sau cùng với Nam Cung Yến.

Trên cả quãng đường tiếp theo, Triệu Diễm Linh không ngừng nhỏ giọng nói chuyện với Nam Cung Yến, cô ta tưởng rằng Trần Thanh không nghe thấy, nhưng Trần Thanh lại nghe hết, không lọt chữ nào.

Càng nghe, Trần Thanh càng tức giận, nhưng người này lại là chị họ của Nam Cung Yến, anh cũng không thể nói được gì nữa, dù sao thì, người ta cũng chỉ nói chuyện nhỏ tiếng, không hề nói rõ.

Nhưng mà, qua lời nói của Triệu Diễm Linh, Trần Thanh biết được vài chuyện, người tên Triệu Diễm Linh này còn bí mật giới thiệu cho Nam Cung Yến một người, lý do cô ta đi theo Nam Cung Yến đến thành phố Long Hải lần này, chính là vì muốn mai mối Nam Cung Yến với người kia.

Trần Thanh biết được mục đích của Triệu Diễm Linh, liền lạnh lùng cười.

Nếu cô ta thật lòng thì họ cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng nếu như cô ta thật sự nông cạn, cứ muốn chết như vậy, thì anh cũng chỉ có thể tác thành cho cô ta.

Cả quãng đường, Trần Thanh không nói gì với Triệu Diễm Linh, còn Nam Cung Yến cũng không muốn nghe những chuyện này, mượn cớ là quá mệt, nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Triệu Diễm Linh không có ai nói chuyện, cũng không dám nói chuyện với Trần Thanh, liền cầm điện thoại ra, bắt đầu nghịch.

Vốn dĩ Trần Thanh không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng từ gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Triệu Diễm Linh đang nghịch điện thoại, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý, anh liền dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, nhìn thấy màn hình điện thoại của cô ta.

Sau khi nhìn thấy thông tin trên màn hình, Trần Thanh liền cười lạnh một tiếng, Triệu Diễm Linh này thật đúng là lợi hại, bán cả em họ của mình đi rồi.

Mặc dù Trần Thanh không biết đối phương là ai, nhưng anh lại biết, có lẽ đối phương là một cậu ấm ở thành phố Long Hải, sau khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, hắn ta sẽ trả cho Triệu Diễm Linh hai triệu tiền thù lao.

Điều này khiến Trần Thanh nổi giận, bà xã của mình lại bị Triệu Diễm Linh này coi như công cụ để kiếm tiền, sao anh có thể nhẫn nhịn được?

Thế nhưng, anh cũng không thể vạch trần thẳng mặt được, đợi sau khi đến thành phố Long Hải, để xem cô ta giở trò gì.

Lái xe bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thành phố Long Hải, Nam Cung Yến đã thuê trước một căn phòng ở thành phố Long Hải, chỗ ở cũng không tệ.

“Cung Yến, em ở trong khu chung cư như thế này sao? Với thân phận và địa vị của em thì nên kiếm một căn biệt thự thật lớn chứ, ở đây thì tội em biết bao”, khi chiếc xe dừng ở dưới khu chung cư, Triệu Diễm Linh lập tức nhíu mày nói.

Nói xong, không đợi Nam Cung Yến nói chuyện, cô ta đã ra vẻ khinh thường nói với Trần Thanh: “Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh, thì không nên để Nam Cung Yến chịu khổ, cậu xem, chỗ ở này như thế nào, loại người như cậu, còn mặt dày muốn ở cùng Cung Yến nhà chúng tôi”.

“Chị họ, không thể trách anh ấy được, đây là chỗ do em tự quyết định, bọn em cũng không nhiều người, sống ở căn nhà tốt làm gì chứ?”, Nam Cung Yến nhìn thấy chị họ mình lại khiến Trần Thanh khó xử, liền bất lực, không thể nói gì được.

“Được rồi, em tự muốn bản thân mình khổ thì tự đi mà chịu!”, Triệu Diễm Linh nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, liền cong môi, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Triệu Diễm Linh cứ tác oai tác quái từ nãy đến giờ, Trần Thanh thật sự muốn tát một phát cho cô ta chết luôn.

“Chuyển hành lý của tôi lên, Cung Yến, chúng ta đi thôi!”, Nói xong, Triệu Diễm Linh liền kéo Nam Cung Yến đi thẳng lên tầng.

“Trần Thanh, tầng 9, phòng 901”, Nam Cung Yến bị Triệu Diễm Linh kéo, cũng không thể từ chối cô ta được, vội vàng nói với Trần Thanh.

“Được, hai người lên trước đi, để anh chuyển hành lý lên”, Trần Thanh gật đầu, lập tức chuyển hành lý lên.

Anh còn chưa đi đến cổng, một người đàn ông thân hình béo phệ bước đến từ phía đối diện, trong tay ôm lấy một cô gái trẻ đẹp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT