Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 344: Doanh nhân

“Ồ, anh Tăng có chuyện gì sao?”, Trần Thanh gật đầu, lúc đó có rất nhiều người ngồi ở đó nên anh không biết Tăng Kim Lai là người nào nhưng vì phải phép, anh cũng không làm mặt lạnh với đối phương.

“Anh Trần, không có gì, chỉ là gặp anh nên tôi hơi bất ngờ và ngạc nhiên thôi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai bật cười.

“Nếu đã không có chuyện gì thì tôi lên đây”, Trần Thanh gật đầu, định xoay người chuẩn bị lên lầu.

“Anh Trần, tối nay có một bữa tiệc rượu dành cho giới kinh doanh ở khách sạn Phượng Lan. Không chỉ có doanh nhân của thành phố Long Hải mà trong đó đa phần là người của thành phố Vân Hải. Tổ chức tiệc rượu này là để chào đón doanh nhân thành phố Vân Hải chúng ta. Không biết anh Trần có thời gian không? Nếu chúng tôi may mắn mời được anh Trần đến, tôi tin chắc những người đến tham dự vô cùng kích động”, Tăng Kim Lai hơi kích động nói.

“Thôi, các anh đều là doanh nhân, tôi lại chẳng phải, tôi không đi đâu”, suy nghĩ đầu tiên của Trần Thanh là từ chối.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai rất thất vọng. Từ lần trước thấy được uy nghiêm khí phách của Trần Thanh, anh ta đã biết nếu muốn làm ăn lớn hơn thì phải có võ lực góp sức mới là hậu thuẫn lớn nhất.

Thế nên Tăng Kim Lai vẫn luôn muốn móc nối quan hệ với Trần Thanh nhưng có quá nhiều người hợp tác với Từ Hồng Nho, mà Trần Thanh không thể nào đích thân đến hợp tác với đám doanh nhân bọn họ được.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được tiếp cận Trần Thanh, dĩ nhiên anh ta không muốn bỏ lỡ.

“Ồ, phải rồi, tiệc rượu đó có thiệp mời gì không?”, vốn dĩ Trần Thanh không muốn đi nhưng nghĩ đến sau này công ty của vợ mình phát triển ở thành phố Long Hải, làm quen với một số người hẳn sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty cô.

“Có, đây là thiệp mời tiệc rượu lần này, đây là thiệp mời VIP, không giới hạn số lượng người tham dự”, Tăng Kim Lai vốn còn đang thất vọng thì nghe Trần Thanh nói vậy, anh ta trở nên kích động, lập tức lấy một tấm thiệp mời bằng màu vàng sậm từ trong cặp của mình ra rồi đưa cho anh bằng cả hai tay.

“Được, nếu có thời gian tôi sẽ đến”, Trần Thanh gật đầu nhận lấy thiệp mời.

“Tốt quá, cảm ơn anh Trần. Đây là cách liên lạc của tôi, nếu anh đến cứ gọi cho tôi, tôi sẽ bảo người đến đón anh”, Tăng Kim Lai là người rất tinh tế, dĩ nhiên nhìn ra được Trần Thanh vừa đến thành phố Long Hải nên anh ta mới nhắc đến chuyện bảo người đến đón.

“Được, anh được đấy, cứ đợi điện thoại của tôi”, Trần Thanh vô cùng hài lòng về Tăng Kim Lai, anh không ngờ cái tên trông béo ục ịch vậy mà làm việc lại khiến người ta thoải mái, suy xét rất chu đáo.

“Vâng, anh Trần, tôi rất mong anh sẽ đến. Thang máy đến rồi, mời anh”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai rất vui. Thấy thang máy đến, anh ta nhanh chóng bước lên giúp Trần Thanh bỏ đồ vào thang máy, đợi thang máy đóng cửa rồi anh ta mới đứng thẳng người dậy.

Sau khi đứng thẳng dậy thì mới thấy rõ trán của anh ta ướt đẫm mồ hôi, dù sao động tác như vậy quả thực rất khó với một người béo như anh ta.

“Chồng yêu, sao anh lại cung kính với người đó thế? Người đó là ai vậy? Nhìn cách ăn mặc cũng chẳng thấy ra sao cả, còn tự mình xách vali. Nếu đúng là nhân vật có tầm cỡ thì hẳn phải có nhiều người đi theo chứ. Chồng, anh đừng bị người ta gạt đấy”, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cô gái bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Cô ta đi theo Tăng Kim Lai cũng đã mấy ngày nên có chút hiểu biết về anh ta. Anh ta là doanh nhân giàu có nhất thành phố Vân Hải, cực kỳ giàu, đứng trong top ba trên bảng xếp hạng đại gia của thành phố Vân Hải.

Nhưng người này lại có thái độ cung kính với một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu, điều này quả thật là đảo ngược những gì cô ta biết về Tăng Kim Lai.

Nên biết Tăng Kim Lai là người rất cao ngạo, anh ta chẳng hề coi trọng những người bình thường, mấy hành động hôm nay của anh ta quá khác thường.

“Cô thì biết cái gì? Đó là nhân vật tầm cỡ mà cả đời này tôi không đắc tội nổi đâu. Anh ta muốn bóp chết tôi là chuyện dễ như bóp chết một con kiến vậy, số tài sản đó của tôi chẳng là cái gì cả”, nghe người phụ nữ của mình nói vậy, Tăng Kim Lai tức giận nói.

“Nếu anh ta thật sự là nhân vật tầm cỡ thì sao có thể sống ở đây? Mặc dù nơi này cũng là nơi dành cho người có tiền sống nhưng những người thuộc tầng lớp các anh đều xem thường nơi này”, cô gái lại tỏ ra khó hiểu nói.

“Hừ, phụ nữ của ông đây sao mà lắm lời thế. Cút ngay cho tôi, hôm nay tôi không muốn gặp lại cô nữa”, thấy bộ dạng không biết hối cải của cô gái, ánh mắt Tăng Kim Lai bỗng trở nên lạnh lùng nói.

“Chồng yêu à, đừng mà, em không nói nữa, sau này em cũng không dám nữa. Xin anh đó, đừng bảo em rời đi”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, cô gái nhất thời hoảng hốt, lập tức kéo tay Tăng Kim Lai lại, đáng thương cầu xin.

“Cút, nếu còn không cút đi nữa thì đừng trách tôi sao không cho tiền cô”, Tăng Kim Lai giật mạnh tay mình ra, cô gái bị hất ngã xuống đất, sau đó Tăng Kim Lai không liếc mắt nhìn cô gái mà xoay người bỏ đi.

Sau khi ra khỏi khu dân cư, Tăng Kim Lai mới thở phào, không dễ gì anh ta mới móc nối quan hệ với Trần Thanh, nếu chỉ vì một người phụ nữ không biết sống chết mà gây ra ác cảm với Trần Thanh, tuyệt đối không đáng giá.

Tất nhiên Trần Thanh đang lên lầu không hề biết chuyện này. Sau khi đến 901, Trần Thanh phát hiện cửa nhà đóng lại khiến Trần Thanh nhất thời không vui.

Vốn dĩ còn tưởng lần này quan hệ với Nam Cung Yến có thể tốt lên một chút, nhưng bây giờ xem ra có người phụ nữ Triệu Diễm Linh này ở đây, e là cũng không có khả năng.

Trần Thanh gõ cửa, lúc này Nam Cung Yến chạy ra mở cửa cho Trần Thanh.

“Chỉ có mấy cái vali thôi mà phải mất lúc lâu vậy à, sức khỏe của cậu vậy là không được rồi”, Trần Thanh xách vali vào nhà, Triệu Diễm Linh lập tức giễu cợt anh ngay.

Trần Thanh mặc kệ người phụ nữ này, bắt đầu ra tay sắp xếp vali.

“Cậu làm gì đấy? Đây mới là phòng của cậu, phòng này là của Cung Yến, còn đây là của tôi. Buổi tối khi ngủ không được chạy lung tung, tôi không muốn bị người như cậu nhìn trộm”, thấy Trần Thanh chuyển vali của anh vào phòng ngủ chính, Triệu Diễm Linh lập tức chặn ngay trước cửa, vênh mặt nói với Trần Thanh.

Trần Thanh nhíu mày, suýt nữa đánh cô ta một cái.

Người phụ nữ này đúng là ngốc, mình và Nam Cung Yến là vợ chồng có gì mà phải chia phòng ngủ chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT