Chương 346: Khách sạn Phượng Lan
Anh lập tức lái xe đi, rồi theo điều hướng của điện thoại mà lái xe về hướng khách sạn Phượng Lan, trên đường đi, Triệu Diễm Linh không ngừng cằn nhằn, đến mức mà anh nghe xong chỉ muốn đấm cô ta một phát bay ra ngoài luôn thôi.
Cuối cùng cũng đến khách sạn Phượng Lan, đây là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Long Hải, hơn nữa tiệc rượu lần này cũng thu hút rất nhiều thế lực lớn của thành phố đến, tất cả đều muốn tranh giành miếng bánh béo bở này.
Ngoài cửa khách sạn xe sang đếm không hết, những người ở đây đều xinh đẹp tỏa sáng, ai ai cũng mang hơi thở của xã hội thượng lưu.
“Chúng ta đi vào thôi”, Nam Cung Yến có chút kích động, chỉ cần mình tham gia bữa tiệc này rồi làm quen được vài người, mở rộng mối quan hệ thì công ty có thể phát triển một cách thuận lợi ở đây.
“Được, vào thôi”, Trần Thanh gật đầu rồi chuẩn bị dẫn theo Nam Cung Yến vào trong.
“Vào cái gì mà vào, không có thiệp mời thì vào kiểu gì? Chúng ta đứng đây đợi cậu chủ Vương đi, lát nữa cậu ấy sẽ ra dẫn chúng ta vào”, Triệu Diễm Linh nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì nói một cách khinh thường.
Nghe thấy lời này của cô ta, Nam Cung Yến nhăn mày lại, nhưng không nói gì cả, dù gì mục đích cô đến đây là để tham gia tiệc rượu, nhưng không có thiệp mời thì không có cách nào để vào được.
“Thiệp mời sao, tôi có, tôi có thể dẫn mọi người vào cùng”, Trần Thanh sững lại một chút rồi lập tức lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng đen từ trong xe.
“Cậu lấy thiệp mời ở đâu ra? Không phải cậu luôn đi cùng chúng tôi sao, đây không phải là một tờ giấy bỏ đi đấy chứ?”, nhìn thấy Trần Thanh lấy ra một chiếc thiệp mời vô cùng lạ lùng thì cô ta cười lạnh một tiếng, châm biếm.
“Nếu chị không muốn vào thì có thể đứng ở đây đợi cậu chủ Vương”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói với Nam Cung Yến: “Vợ à, đi thôi, chúng ta đi vào trong”.
“Được”, Nam Cung Yến tuy rằng không biết anh lấy ở đâu ra thiệp mời này nhưng cô lựa chọn tin tưởng anh, bởi vì trước giờ anh đều vô cùng thần bí, có lẽ anh thật sự có cách lấy được thiệp mời.
“Tiểu Yến, em thực sự tin là cậu ta có thể lấy được thiệp mời hay sao? Nếu như nó là giả, đến lúc đó bị người ta đuổi ra không nói, sợ là sẽ thành trò cười của cả thành phố Long Hải này, công ty chúng ta muốn tiến vào đây thì chỉ khó càng thêm khó thôi”, Triệu Diễm Linh vội đứng lên, hết lời khuyên nhủ.
“Hừ, người phụ nữ của Trần Thanh tôi đây, ai dám cười chê?”, nghe được lời nói của Triệu Diễm Linh thì Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, nói một cách bá đạo.
“Aiya, cậu đúng là có khẩu khí lớn thật đấy, cậu nghĩ mình là ai cơ chứ?”, Triệu Diễm Linh nghe được lời nói của Trần Thanh thì cười lạnh.
“Tôi không cần chị tin, chị có tin hay không cũng không liên quan gì đến tôi cả, nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì mau ngậm cái miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi cũng không ngại dạy chị ăn nói đúng mực đâu”, Trần Thanh nghe thế thì hai mắt như phát ra tia điện, nghiêm mặt nói.
“Cậu... cậu thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi là chị họ của Nam Cung Yến đấy, cậu cũng to gan thật”, Triệu Diễm Linh nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, lập tức hét to.
“Chị họ, đừng nói nữa”, nghe thấy chị họ mình lại muốn đấu khẩu cùng Trần Thanh thì Nam Cung Yến cảm thấy vô cùng đau đầu.
Trần Thanh không nói gì nữa, nếu mình cứ so đo với người ngu ngốc này thì chỉ làm khó cho vợ mình thôi, anh cũng không muốn làm khó vợ mình.
Chỉ là, người ngu ngốc Triệu Diễm Linh này, ai cho cô ta tự tin để khinh thường người khác như thế.
“Đi thôi, Tiểu Yến, nếu chị ta muốn đi thì đi theo còn không thì kệ đi”, Trần Thanh nắm tay Nam Cung Yến rồi đi về phía cửa khách sạn Phượng Lan.
“Hừ, tôi lại muốn đợi chút nữa các người bị đuổi ra ngoài, xem cậu còn còn đắc ý được nữa không”, cô ta vẫn đi theo chỉ là mang theo một vẻ mặt muốn xem trò vui.
“Xin chào quan khách, chào mừng đến tham gia buổi tiệc rượu lần này, xin mời lấy thiệp mời ra”, người phục vụ ở cửa nhìn thấy đám người Trần Thanh bước xuống từ một chiếc Land Rover hạng nhất, cũng không dám lơ là nên lịch sự nói.
“Đây là thiệp mời của chúng tôi”, Trần Thanh gật đầu rồi lập tức đưa thiệp mời của mình cho người phục vụ.
Người phục vụ hai tay cung kính nhận lấy, chỉ là nhìn một cái rồi lại mở ra nhìn đi nhìn lại, sắc mặt ngày càng khó coi.
“Thưa cô cậu, đây không phải là thiệp mời của tiệc rượu chúng tôi, mọi người còn thiệp mời nào khác nữa không?”, người phục vụ tuy sắc mặt khó coi nhưng vẫn mỉm cười và hỏi như cũ.
“Haha, tôi nói rồi mà, thiệp mời của cậu là giả, thế mà lại còn muốn gia nhập xã hội thượng lưu để ăn thùng uống vại, đúng là có triển vọng”, Triệu Diễm Linh đang đứng xem kịch hay nghe được lời của tên phục vụ thì cười ầm lên.
Trần Thanh nhăn tít mày lại, Tăng Kim Lai sẽ không đưa thiệp mời giả cho anh đấy chứ, lẽ nào còn tiệc rượu khác?
“Vậy khách sạn Phượng Lan của các người có còn tiệc rượu nào khác không? Có lẽ là tôi được mời tham gia cái khác”, Trần Thanh hỏi.
“Thưa anh, thật sự ngại quá, khách sạn Phượng Lan chúng tôi hôm nay chỉ tổ chức mỗi buổi tiệc này, hơn nữa cả khách sạn đều được bao rồi, không thể có bữa tiệc thứ hai đâu”, người phục vụ sắc mặt khó coi nhưng vẫn nói chuyện khá khách sáo.
“Hừ, Tiểu Yến, nhìn thấy chưa, đây là người đàn ông mà em tin tưởng đấy, cậu ta cầm một chiếc thiệp giả đến mà lại muốn được vào trong, cũng không xem tiệc rượu này có quy tắc gì, dựa vào một kẻ phế vật như cậu ta thì sao có thể được vào chứ”, Triệu Diễm Linh cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận, rồi lập tức kéo Nam Cung Yến cách xa Trần Thanh một chút.
Một đám người đang muốn vào trong đều dừng lại, họ không vội đi vào, trước khi tiệc rượu bắt đầu, đứng xem trò vui một chút cũng không tệ.
Sắc mặt Trần Thanh lập tức lạnh đi, Tăng Kim Lai không có cái gan lừa anh, chắc là vẫn còn nguyên do khác.
“Anh trai này, chúng tôi là người được cậu chủ Vương Diệu Phi mời đến, cậu ấy lập tức đến đón chúng tôi”, Triệu Diễm Linh ngay lúc này đứng ra nói với tên phục vụ.
“Hóa ra là cậu chủ Vương, thiệp mời của cậu ấy vừa hay có thể cho hai người đi cùng, vậy đi, các người ở đây đợi một chút, đợi cậu chủ Vương đón hai người vào”, người phục vụ nghe thấy đây là người Vương Diệu Phi mời đến thì sắc mặt tốt lên một chút, nói một cách khách sáo.
“Được”, Triệu Diễm Linh nghe thế thì lộ rõ vẻ vui mừng, đắc ý mà nhìn Trần Thanh: “Mau phắn sang một bên, đừng có ở đó làm mất mặt người khác nữa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!