Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Chương 352: Giết địch 1000, tự tổn 800

“Ông Uông, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này, không thể để toàn bộ thành phố Long Hải đều chịu tổn thất chỉ vì một câu nói của ông. Hầu hết khách hàng của công ty tôi đều đến từ thành phố Vân Hải. Bây giờ tất cả khách hàng đều từ chối hợp tác với công ty chúng tôi, tôi sắp phá sản rồi”.

Uông Thúc Dư còn chưa kịp nói thì đã có một người đàn ông đột nhiên xông ra từ trong đám đông gào lên với ông ta.

“Còn có công ty của tôi. Không những khách hàng mất hết, còn bị những thế lực vô danh trên thị trường chứng khoán tấn công, bây giờ nó đã giảm tới đáy rồi”.

“Các người thì có là gì? Bây giờ công ty của tôi đã phá sản rồi, không dễ gì mới gầy dựng được, nay lại bị người khác làm cho toang hết rồi”.

“Đáng chết, đều tại ông, Uông Thúc Dư, nếu không phải ông đắc tội với cậu Tăng thì sao chúng tôi phải chịu tội như vậy”.

“Cậu Tăng, công ty chúng tôi với họ không hề chung đường, mong hãy chừa cho chúng tôi con đường sống”.

Có một người đứng ra, sau đó là cả một đám người đều đứng ra, tức giận gào lên với Uông Thúc Dư.

Có nhiều người rất thông minh, trực tiếp đi cầu xin Tăng Kim Lai.

Trần Thanh nhìn Tăng Kim Lai, anh không ngờ cái tên này lại lợi hại như vậy, chỉ một cú điện thoại đã khiến cả thành phố Vân Hải náo loạn cả lên.

Tuy anh biết, cái tên mập Tăng Kim Lai nghi ngờ chiêu bài của mình, nhưng anh vẫn vô cùng tán thưởng tính quyết đoán của Tăng Kim Lai. Đây là một người làm chuyện lớn.

Nam Cung Yến sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô hoàn toàn không ngờ, cái tên mập có bộ dáng khá xấu này lại có năng lực như thế. Cô đương nhiên cũng nghe thấy câu nói cuối cùng của Tăng Kim Lai nói trong điện thoại, Trần gia đang ở bên cạnh tôi.

Trần gia này là ai?

Ngoại trừ Trần Thanh, e không thể có người khác.

Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Yến nhìn sang Trần Thanh, thấy dáng vẻ thản nhiên của anh, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào. Đây có lẽ là trút giận vì người phụ nữ của mình.

Trong lòng anh, mình quan trọng như vậy sao?

“Ôi trời, sự lợi hại của chú vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi à. Không ngờ chú đây lại ngầu như vậy”, Tuyên Hoàng nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này thì lập tức kinh ngạc. Chỉ một câu nói của một người mà lại quyết định vận mệnh kinh tế của cả một thành phố. Cho dù là tỉnh thành số một, e cũng không làm được.

“Cậu Tăng, giết một ngàn kẻ địch thì tốn tám trăm binh. Chuyện này có hơi quá đáng rồi?”, sắc mặt của Uông Thúc Dư tái nhợt, trong mắt dấy lên tia tức giận nhìn sang Tăng Kim Lai, ông ta nghiến răng nói.

“Quá đáng? Có sao? Điều quá đáng hơn vẫn còn ở phía sau kia. Nói thật với ông vậy, cho dù lão Tăng tôi đây có tổn thất tới nỗi phải khuynh gia bại sản thì cũng phải khiến các ông trả giá”, ánh mắt của Tăng Kim Lai vô cùng sắc bén, giọng ảm đạm nói.

Anh ta cũng không màng đến tất cả, chuyện thành công hay không chỉ xem lần này. Được ăn cả ngã về không, cơ hội không đến nhiều lần trong cuộc sống, đã xuất hiện thì nhất định phải nắm bắt, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.

“Cậu…”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, đồng tử của Uông Thúc Dư bỗng co lại.

Ông ta rất rõ Tăng Kim Lai là người như thế nào. Đó là người chưa thấy mục tiêu sẽ không vội hành động. Nếu không có ích thì tên mập chết tiệt này tuyệt đối không thể manh động như vậy.

Phải biết là vốn liếng lớn nhất của người kinh doanh chính là tiền, thứ tham lam nhất chính là lợi ích.

Nhưng bây giờ một doanh nhân lại đem bỏ hết mọi lợi ích của mình, thì chỉ có một khả năng, đó là có một thứ còn có ích và quan trọng hơn cả tiền.

“Cậu Tăng, tôi xin cậu. Cho dù cậu tức giận cũng đừng trút giận lên cả thành phố Long Hải. Cậu có thể trả thù tôi, tha cho họ con đường sống đi”, Uông Thúc Dư tỏ ra bình thản và dõng dạc lên tiếng.

Nghe Uông Thúc Dư nói vậy, sắc mặt của các doanh nhân của thành phố Long Hải có mặt tại đó đều khẽ động, những người vốn muốn gào thét tìm Uông Thúc Dư tính sổ, giờ thì ai nấy cũng đều tỏ ra áy náy.

Nhưng sau khi Trần Thanh và Tăng Kim Lai nghe Uông Thúc Dư nói vậy, tất cả đều cười mỉa mai.

“Ông Uông quả nhiên là người có chí khí. Nếu đã như vậy, vậy chính là nhà họ Uông các người khai chiến với cả thành phố Vân Hải của chúng tôi rồi. Tôi đành đón tiếp vậy. Trong thời gian năm phút, cho tôi thời gian năm phút thôi, tôi sẽ khiến nhà họ Uông các ông đi vào lịch sử”, Tăng Kim Lai giơ ngón cái lên với Uông Thúc Dư, sau đó lấy điện thoại ra.

Vốn còn tưởng đây là chính nghĩa, chỉ cần vượt qua ải khó trước mắt, chí ít sau này doanh nhân của thành phố Long Hải sẽ tôn trọng ông ta. Cho dù ông ta thua, sau này cũng có thể đứng lên lại.

Nhưng ông ta không ngờ Tăng Kim Lai lại gắt đến vậy, nhắm thẳng một mình ông ta. Nếu nhà họ Uông thua triệt để, coi như là đã giành được sự tôn kính của cả thành phố Long Hải thì đã sao, chẳng khác gì trăng dưới nước, có tiếng mà không có miếng.

Nhưng trong hoàn cảnh này ai còn quan tâm đến danh vọng cao hay không, mà chỉ màng lợi ích có cao hay không mà thôi, tới lúc đó nhà họ Uông thật sự sẽ suy sụp mất.

“Cậu Tăng, xin đừng, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi đi. Tôi xin lỗi”, Uông Thúc Dư nhìn thấy Tăng Kim Lai thật sự lấy điện thoại ra, ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, bèn quỳ xuống và cầu xin.

“Vẫn là câu nói đó. Các ông cầu xin sai người rồi. Nếu các ông đắc tội với tôi, nói thật tôi cũng không quan tâm mấy, da mặt tôi dày lắm. Nhưng người các ông đắc tội là người không thể dây vào, càng là người không nên đắc tội, chuyện đó vượt qua tầm kiểm soát của tôi”, lúc này Tăng Kim Lai rất biết hưởng thụ cảm giác sát thương qua lời nói.

Nhưng đầu óc anh ta rất tỉnh táo, bản thân có thể có được ngày này đều là nhờ người đàn ông trước mặt cho. Nếu bản thân không biết tự lượng sức mà xúc phạm đến Trần gia thì chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.

“Anh Trần, xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nói ra lời không nên nói, mong anh đại nhân đại lượng, xin anh tha cho chúng tôi đi”, lúc này Uông Thúc Dư mới nhớ ra, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ chàng thanh niên trẻ này mà ra.

Nếu cho bản thân thêm cơ hội, ông ta tuyệt đối sẽ không chọc giận ai đó một cách bừa bãi, cũng sẽ không cố gắng giữ thể diện.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, lúc nào nhà họ Thương không còn nữa thì các ông đều có thể khôi phục như trước đây”, Trần Thanh lập tức kéo lấy một chiếc ghế để Nam Cung Yến ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi xuống rồi chậm rãi nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt mọi người đều hiện ra các sắc thái khác nhau.

“Được, anh cho tôi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, tôi sẽ khiến cả nhà họ Thương biến mất hoàn toàn”, Uông Thúc Dư nghe Trần Thanh nói vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhà họ Thương cũng rất khó đối phó nhưng chí ít không phải không lay chuyển được.

Vì lợi ích của bản thân, bọn họ nhất định phải liều một phen.

Trong tình huống này, chỉ đành sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi mà thôi, có mấy ai mà không sống vì chính mình chứ.

“Được thôi. Hy vọng công ty các ông có thể trụ được ba ngày”, Trần Thanh gật đầu, không do dự mà đồng ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT