Chương 353: Vui vẻ
“Trần Thanh, tôi sẽ bảo người đi làm, phiền anh đợi một chút”, Uông Thúc Dư biết mình không không có quyền mặc cả, một người mà có thể khiến cho đám người thương nhân như Tăng Kim Lai không đếm xỉa đến lợi ích, dù có khuynh gia bại sản cũng phải bám gót theo thì Uông Thúc Dư không thể nào đắc tội được.
“Được thôi, tôi đợi, vừa hay cũng không có việc gì làm”, Trần Thanh gật đầu rồi không nói năng gì nữa mà chỉ ra hiệu cho Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm ơn anh Trần”, Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh thì kích động không thôi, xem ra lần này anh ta cược đúng rồi.
Sau đó, Trần Thanh và Tăng Kim Lai nói chuyện với nhau, còn một bên là Uông Thúc Dư và đám người thành phố Long Hải bắt đầu thảo luận về cách đối phó với nhà họ Thương.
Vốn đám bọn họ đang đợi ông cụ họ Thương rời đi rồi mới dám phân chia nhà họ Thương nhưng bây giờ, họ không còn chút suy nghĩ nào như thế nữa, họ chỉ nghĩ làm sao khiến cho nhà họ Thương sụp đổ còn đối với lợi ích thì không dám dây máu ăn phần.
“Anh Tăng, thực sự cảm ơn anh”, mặc dù biết rằng Tăng Kim Lai bỏ vốn lớn như vậy là vì Trần Thanh, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã bỏ ra, cô đương nhiên phải cảm ơn rồi.
Làm một người kinh doanh, Nam Cung Yến hiểu rất rõ, để có được quyết định như vừa rồi thì mình sẽ phải tổn thất lớn như thế nào, có thể nói, thương nhân của thành phố Long Hải tổn thất bao nhiêu thì thương nhân của thành phố Vân Hải cũng tổn thất bấy nhiêu, thậm chí lại còn hơn.
Nhưng mà chỉ một câu nói của Tăng Kim Lai, đám thương nhân của thành phố Vân Hải đều ra sức đầu tư, thực sự là sự trợ giúp quá lớn rồi.
“Cô Trần, cô đừng có khách sáo với tôi, đó chính là không nể mặt tôi đấy, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Tăng là được, có thể giúp anh Trần làm những chuyện nhỏ như thế này đối với tôi mà nói chính là món quà trời ban”, Tăng Kim Lai khiêm tốn, nói chuyện như rót mật vào tai.
“Tiểu Tăng...”, nghe thấy lời của Tăng Kim Lai, Nam Cung Yến lập tức cạn lời, người đàn ông này ít nhất cũng phải 37-38 tuổi rồi còn muốn cô gọi là Tiểu Tăng, đúng là quá khiêm tốn.
Nhưng khi cô nghĩ lại cảnh anh ta tự gọi cái biệt danh của mình lúc nãy lại thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên có người tự gọi mình như vậy.
“Cô Trần!”
Nhưng cách gọi này vẫn khá thuận tai.
Trần Thanh ở bên cạnh nghe thấy Tăng Kim Lai gọi Nam Cung Yến như vậy thì vô cùng vui vẻ, lão Tăng này thật vui tính, tuy rằng gọi Nam Cung Yến như thế nhưng cô cũng không có phản ứng gì, xem ra cô cũng thừa nhận cách gọi này rồi.
“Lão Tăng, anh bao nhiêu tuổi rồi, nếu vợ tôi mà gọi anh là Tiểu Tăng thì chả phải là tự làm cho mình già đi hay sao, sau này gọi anh là lão Tăng là được”, Trần Thanh nhìn Tăng Kim Lai với ánh mắt khác lạ rồi nói.
“Vậy... được thôi”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động.
Nghe cái cách gọi thôi là có thể biết được, mối quan hệ của anh ta với Trần Thanh đã gần lại thêm một chút, dù gì cái cách gọi lão Tăng này cũng chỉ có những người có mối quan hệ tốt với nhau mới gọi thôi.
“Lão Tăng, cách gọi này hay lắm, đúng rồi, lão Tăng này, sao thái độ của mọi người với Trần Thanh lại như thế, nói cho tôi biết đi”, Nam Cung Yến cảm thấy vô cùng tò mò với chuyện của Trần Thanh.
Tuy rằng trước đây anh đã nói cho cô biết một vài chuyện ở thành phố Vân Hải nhưng cô chắc chắn vẫn còn nhiều chuyện anh không nói cho cô biết.
Nếu mà Trần Thanh biết được suy nghĩ của Nam Cung Yến thì chắc chắn sẽ kêu oan.
Anh vốn không quan tâm đến chuyện liên minh thương mại mà anh nhờ Từ Hồng Nho đứng lên vì theo suy nghĩ của anh, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách khiến bản thân tăng thêm thực lực, đây cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
“Anh Trần, tôi... tôi có thể nói không?”, Tăng Kim Lai ngập ngừng rồi quay sang nhìn Trần Thanh.
“Anh hỏi tôi làm gì? Nếu vợ tôi muốn nghe thì anh cứ nói”, Trần Thanh đảo mắt một cái, xem ra tên Tăng Kim Lai này nhìn thì có vẻ thông minh nhưng cũng có chút ngốc nghếch, chuyện này mà còn hỏi anh.
Anh dám không đồng ý hay sao? Vì người muốn nghe là vợ của anh.
“Được thôi, cô Trần, tôi nói với cô một vài câu chuyện về anh Trần...”, nghe đến Trần Thanh thì Tăng Kim Lai lập tức thấy hưng phấn, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bên chỗ Trần Thanh nói chuyện rôm rả nhưng bên phía đám người Uông Thúc Dư thì như gặp phải đại địch.
Chỉ là dù thế lực của nhà họ Thương có lớn như thế nào nhưng nếu những người thương nhân ở đây liên minh với nhau thì nhà họ căn bản không thể chống đỡ được.
Quả nhiên không đến 10 phút thì Uông Thúc Dư đã bước đến với vẻ mệt mỏi.
“Anh Trần, theo như những gì anh phân phó thì tôi đã đánh sập nhà họ Thương, anh xem...”, Uông Thúc Dư nhìn Trần Thanh một cách sợ hãi, nói.
“Lão Tăng, tôi còn có chút chuyện, chuyện còn lại giao cho anh xử lý”, Trần Thanh không nhìn Uông Thúc Dư cái nào mà lập tức đứng lên nói với Tăng Kim Lai.
“Anh Trần, anh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa”, nghe được lời nói của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động, anh ta không ngờ khi nãy mình bày tỏ sự trung thành thì sẽ được giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Anh ta thầm quyết tâm nhất định phải làm thật tốt chuyện này.
“Được, anh làm thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, bao giờ anh làm xong thì đến tìm tôi, địa chỉ của tôi anh biết rồi đấy”, Trần Thanh vỗ vai anh ta nói.
“Được, anh Trần”, nghe được lời này của Trần Thanh thì tim anh ta như muốn ngừng đập rồi đột nhiên đập lại một cách điên cuồng, khuôn mặt mập mạp của anh ta cũng vì kích động mà đỏ bừng cả lên.
“Vợ à, chỗ này không có gì vui nữa đâu, chúng ta về thôi”, Trần Thanh đứng lên rồi nói với Nam Cung Yến.
“Được thôi, em đói rồi, đến đây lâu vậy mà không có gì ăn cả, đói chết mất thôi”, Nam Cung Yến gật đầu, không đợi được mà làm nũng với Trần Thanh.
“Aiya, thật sự xin lỗi, vợ à, là lỗi của anh, anh không nên để em đói, về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé, đảm bảo em ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp”, nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì Trần Thanh vỗ trán một cái.
Sau khi ăn xong bữa trưa thì đến giờ vẫn chưa có gì ăn cả, nên đói là đúng rồi.
Lúc nãy anh ăn được không ít đồ trên bàn nhưng Nam Cung Yến luôn phải đi giao tiếp với đám thương nhân đó nên làm gì có thời gian mà ăn, bây giờ chắc là đói muốn chết rồi.
Nhưng đột nhiên anh lại nhớ ra, vợ anh lúc nãy làm nũng với anh phải không?
Xem ra, thái độ của vợ với anh lại tốt hơn rồi, mình phải cố gắng nữa, tranh thủ thời gian ở thành phố Long Hải này đạt được kỹ năng cuối cùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!