Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 357: Lấy điều đó coi như sự trừng phạt.

“Đúng là hưởng thụ thật đấy, cũng không sợ nuốt không trôi à!”, đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh quét qua một lượt, liền nhìn thấy Vương Diệu Phi đang chơi đùa với ba cô gái ở phòng khách biệt thự, chơi vui đến mức kêu đùa ầm ĩ.

Lúc này, thân hình của Trần Thanh lóe lên, giải quyết bảo vệ của khu biệt thự này, đồng thời phá hủy hệ thống camera giám sát ở đây, anh đến trước phòng khách

Trần Thanh đến phòng khách rồi cũng không vội vàng đến trừng trị Vương Diệu Phi, mà lặng lẽ đến trước một cái bàn, cầm một quả táo lên, vừa ngồi trên bàn, vừa gặm quả táo, mắt nhìn ngắm cuộc sống sinh hoạt sang chảnh của Vương Diệu Phi.

“Á...”

Một cô gái xinh đẹp mặc bikini quay đầu nhìn thấy Trần Thanh thì hét lên một tiếng, rõ ràng, cô ta không hề ngờ rằng sao đột nhiên lại xuất hiện một người lạ mặt ở trong căn biệt thự đẹp đẽ này thế này?

Nghe thấy cô ta hét lên, Vương Diệu Phi và hai cô gái xinh đẹp khác đột nhiên đồng loạt nhìn sang, hai cô gái kia nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, cũng cực kỳ bối rối.

“Trần Thanh, tại sao anh lại ở đây?”, lần này Vương Diệu Phi thật sự sợ rồi, hắn ta không ngờ rằng Trần Thanh sẽ xuất hiện ở đây, theo suy nghĩ của hắn ta, tên Trần Thanh này chắc chắn đã bị người do mình thuê giết chết rồi.

“Tại sao tôi không thể ở đây? Ở đây là đầm rồng hang hổ sao?”, Trần Thanh híp mắt cười nhìn về phía Vương Diệu Phi nói.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu?”, Vương Diệu Phi nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Trần Thanh, trong lòng run lên, hướng về bên ngoài hét lên.

“Hét đi, xem có ai đến cứu anh không!”, Trần Thanh lạnh lùng cười, ném quả táo lên bàn, nhìn hắn ta, thờ ơ nói.

“Anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Vương Diệu Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh.

“Anh nói xem? Anh đã tốn nhiều tâm tư như vậy, không phải là vì muốn mời tôi đến sao, bây giờ tôi đã đến rồi, nói đi, anh muốn dạy dỗ tôi chuyện gì?”, Trần Thanh nhìn Vương Diệu Phi, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Tôi... tôi không có ý muốn mời anh đến, tôi không biết gì cả!”, đến tận lúc này, Vương Diệu Phi vẫn còn muốn ngụy biện.

“Được, tôi tin anh, thế nhưng, tôi không vừa mắt anh cho lắm!”, Trần Thanh gật đầu, không muốn giải thích những thứ này với hắn ta, anh nói vô cùng ngang ngược.

“Trần Thanh, cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm, anh cũng không thể như vậy được, ở đây là nhà của tôi, như thế này là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Anh có tin, tôi sẽ cho anh ngồi tù mọt gông không?”, Vương Diệu Phi nghe thấy Trần Thanh nói vậy liền biết có mềm yếu cũng vô dụng, giọng điệu liền trở nên cứng rắn.

“Vậy thì anh có tin, bây giờ tôi có thể khiến anh vĩnh viễn không cương lên được nữa không?”, Trần Thanh nghiền ngẫm nhìn Vương Diệu Phi nói.

Trong lúc nói chuyện, Trần Thanh giơ tay ra cầm chai rượu, búng ngón tay cái, nắp chai bay ra ngoài ngay lập tức, khảm mạnh vào nóc biệt thự.

Vương Diệu Phi nghe Trần Thanh nói, vốn muốn chế giễu Trần Thanh một phen, nhưng nhìn thấy động tác tiếp theo của Trần Thanh, Vương Diệu Phi liền trợn tròn mắt.

Mẹ nó sao sức mạnh thế này phải mạnh đến cỡ nào chứ!

Mở bia bằng một tay đã khủng bố lắm rồi, nắp chai này lại còn khảm vào nóc biệt thự, sức mạnh của tên này thật sự quá kinh khủng.

Nói đi cũng phải nói lại, nóc biệt thự này rất kiên cố, không phải là những nóc biệt thự thông thường.

“Vậy... vậy anh muốn như thế nào? Tôi nói cho anh biết, thế lực nhà ngoại tôi không phải là người mà anh có thể động vào được đâu, tốt nhất anh đừng có làm chuyện gì quá đáng với tôi”, Vương Diệu Phi nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy, hắn ta sợ Trần Thanh sẽ làm chuyện gì đó, hắn ta sẽ không chịu được.

“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn cảnh cáo anh một chút, sau đó dạy cho anh một bài học nhỏ, yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cũng sẽ không đau đớn”, Trần Thanh vừa nói, vừa đến trước mặt Vương Diệu Phi, giơ tay ra, đâm vào đan điền của hắn ta.

Sau khi làm xong những việc này, Trần Thanh lùi lại ngay lập tức, nói: “Sau này, không được phép đến quấy rầy Nam Cung Yến, cô ấy là vợ của tôi, nếu để tôi biết được, anh còn dám đến quấy rối cô ấy, tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là đau đớn!”

Vừa nói, Trần Thanh vừa vẫy tay, một bức tượng gỗ cứng vốn đặt ở bên cửa sổ xuất hiện trong tay anh ngay lập tức, sau đó, anh vỗ mạnh vào bức tượng, bức tượng đó vẫn hoàn hảo, không hề hư hại.

Làm xong mọi việc, Trần Thanh đặt bức tượng về chỗ cũ, rồi sau đó rời đi.

Sau khi Trần Thanh rời đi, Vương Diệu Phi ngồi bệt xuống đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Hừ, ăn nói ghê gớm như thế, không phải vẫn sợ nhà họ Vương và nhà ngoại tôi sao, ba người chết rồi hay sao? Mau đỡ tôi dậy”, Vương Diệu Phi hừ lạnh, có phần tự đắc nói.

“Vâng!”, ba cô gái vừa mới bị dọa sợ, còn tưởng kẻ thù của Vương Diệu Phi tìm đến nơi, nếu như giết Vương Diệu Phi thật rồi muốn giết người diệt khẩu thì sợ rằng ba người bọn họ cũng khó có thể sống được, không ngờ cuối cùng lại không hề xảy ra chuyện gì.

“Dìu tôi tới xem tượng gỗ của tôi nào!”, nghĩ đến động tác làm ra vẻ của Trần Thanh trước khi rời đi, Vương Diệu Phi cười lạnh một tiếng, cùng với sự hỗ trợ của ba cô gái, đến trước bức tượng gỗ.

“Giả vờ cái gì chứ, không phải bức tượng này vẫn bình thường sao, làm cả ngày cũng chỉ tốn công phí sức”, Vương Diệu Phi liếc nhìn bức tượng, nhận thấy không hề thay đổi chút nào, liền chế giễu.

Thế nhưng, Vương Diệu Phi đang cười không hề nhận ra, màu sắc của bức tượng này đang nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi trên bức tượng gỗ bắt đầu trượt xuống, giống như cát.

“Cậu Vương, mau nhìn đi!”, lúc này, cuối cùng cũng có một cô gái nhìn thấy sự thay đổi, kêu lên.

Nghe thấy vậy, Vương Diệu Phi nhìn vào bức tượng gỗ ngay lập tức.

Vương Diệu Phi nhìn thấy, bức tượng gỗ vốn không hề tổn hại chút nào, bắt đầu nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi bên ngoài bắt đầu bong ra, rơi vãi xuống đất.

“Chuyện này...”, nhìn thấy sự thay đổi của bức tượng, đám người Vương Diệu Phi trợn tròn mắt.

“Không... tượng gỗ của tôi!”, Vương Diệu Phi không dám tin, liền giơ tay ra, nắm lấy bức tượng gỗ.

Thế nhưng, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là mình chỉ nắm lấy không khí, bàn tay của mình xuyên thẳng qua bức tượng gỗ, hắn ta liền rút tay lại, cả bức tượng hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.

“Xì...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác đầu tiên của Vương Diệu Phi không phải đau đớn, mà là sợ hãi, sau đó là kinh sợ.

Nếu như vừa rồi một chưởng này của Trần Thanh đập vào người mình...

Nghĩ đến đây, Vương Diệu Phi ngồi phịch xuống đất.

Còn ba cô gái kia cũng vô cùng sợ hãi, không dám ở lại đây nữa, nhanh chóng mặc quần áo, không đòi tiền Vương Diệu Phi, mà rời thẳng đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT