Chương 360: Giá cả rất hợp lý
Việc này lập tức khiến toàn bộ người trong công ty đều sửng sốt, ai nấy cũng nhìn về phía người đã ra tay với vẻ mặt sùng bái.
Dù gì tên Chu Chí Võ này đã làm ầm ĩ ở công ty họ cả buổi rồi, điều này thật khiến người khác chán ghét.
“Ai? Thằng oắt con nào đá tôi đấy? Mau ra đây, xem tao có đập chết mày không”, Chu Chí Võ nhếch nhác đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn sang Trần Thanh.
“Là ông nội của ông đây, sao nào? Còn muốn được ăn đòn nữa à?”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, lập tức bước tới trước, lạnh lùng nhìn Chu Chí Võ.
“Mày… Mày là ai? Lại cả gan đánh tao, có tin tao tìm người chém chết mày không?”, Chu Chí Võ bị khí chất lạnh lùng của Trần Thanh doạ một phen, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Tôi là ông nội của ông đây, sao vậy? Cháu ngoan, không nhận ra ông à?”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ với vẻ mặt giễu cợt.
Đám nhân viên xung quanh nghe anh nói vậy thì đột nhiên cười phá lên. Anh chàng đẹp trai này thực sự rất hài hước, lại dám nói với Chu Chí Võ như vậy, gan đúng là không nhỏ.
“Mày muốn chết à”, Chu Chí Võ nghe Trần Thanh nói vậy, cả mặt đỏ phừng lên, nhưng nghĩ tới vũ lực của anh, ông ta không dám tiến lên.
“Nói đi, chuyện này ông muốn như thế nào?”, Trần Thanh bước tới trước mặt của Chu Chí Võ, từ trên cao nhìn xuống, đồng thời hơi thở của anh dần dần phả ra, đè nén lên người Chu Chí Võ.
“Tao… Tao chính là không muốn cho mấy người thuê đó. Văn phòng này là của tao, tao muốn cho ai thuê thì cho. Mày có thể làm gì được chứ? Đừng quên, bây giờ là xã hội pháp trị, tao không tin mày có thể làm gì tao?”, Chu Chí Võ bị Trần Thanh áp chế, vốn muốn khuất phục. Nhưng nghĩ tới lợi ích sau khi hoàn thành chuyện này, ông ta lại trở nên cứng rắn hơn.
“Rất tốt, điều tôi muốn chính là câu nói này của ông. Như vậy đi, ông ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi mua lại”, Trần Thanh gật đầu, vô cùng khí phách nói.
“Cái gì?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Chu Chí Võ há hốc mồm, nhìn vào anh với vẻ mặt không dám tin.
Phải biết là bây giờ rất ít người thành lập công ty mà mua cao ốc văn phòng, chỉ có một số công ty lớn mới xây dựng tòa văn phòng cho riêng mình.
Mặc dù ông ta biết, công ty Khuynh Thành Quốc Tế cũng không hề nhỏ, nhưng cũng chỉ đối với thành phố Nam Hải, nếu ở một thành phố thương mại như Long Hải vốn cũng chẳng là gì cả.
Huống hồ, Khuynh Thành Quốc Tế ở thành phố Long Hải chỉ là thành lập một chi nhánh công ty thì sao có thể đầu tư nhiều tiền được?
“Được thôi. Toà nhà này từ tầng 1 tới tầng 3 đều là của tao, nếu mày muốn mua thì hãy mua hết đi. Tao không bán riêng. Hơn nữa, tao không muốn chuyển khoản từng đợt mà chỉ muốn tiền mặt trong một lần”, Chu Chí Võ đảo mắt, liền nói.
Giá của một tầng vốn đã làm các công ty quy mô tầm trung phải chùn bước rồi, nay ba tầng cộng lại thì cho dù là một số công ty lớn cũng không thể nói mua là mua được.
“Ông đúng là nhiều lời, nói giá đi, bớt nói nhảm lại”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn sang Chu Chí Võ rồi nói.
Các nhân viên xung quanh, bao gồm Nam Cung Yến đều nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kinh ngạc. Lời anh nói cũng hào phóng quá rồi, trực tiếp mua luôn, cho dù không phải người trong ngành bất động sản nhưng họ cũng biết giá của cả ba tầng văn phòng này không hề rẻ.
Mọi người bèn nhìn sang Chu Chí Võ. Họ muốn xem thử Chu Chí Võ sẽ ra giá thế nào?
Chu Chí Võ thấy Trần Thanh không giống nói đùa. Điều này khiến sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc hơn, cảm giác giống như mình đắc tội phải người không nên đắc tội vậy.
Nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, ông ta cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Trong lòng tính toán một hồi, sau đó ông ta nghiêm nghị nói: “Được thôi, muốn mua ba tầng nhà văn phòng này của tao, hoàn toàn không thành vấn đề. Ba tầng này của tao, mỗi tầng hơn 1.000 mét vuông, tao tính mày 1.000 mét vuông thôi vậy. Ba tầng là 3.000 mét vuông, tao tính cho mày 200 ngàn tệ trên 1 mét vuông, vậy 3.000 mét vuông là 600 triệu tệ, giá cả rất hợp lý đúng không?”
Nghe Chu Chí Võ nói vậy, mọi người đều há hốc mồm.
Tòa nhà văn phòng như thế này lại có giá 200 ngàn tệ trên một mét vuông, sao không đi cướp luôn đi?
“Trần Thanh, chúng ta không thuê nữa. Chúng ta đổi chỗ khác, anh đừng manh động”, Nam Cung Yến là người phản ứng đầu tiên, cô sợ anh sẽ bốc đồng mà mua mất.
“Đừng nôn nóng, anh có chủ ý của mình mà”, Trần Thanh mỉm cười, siết chặt lấy bàn tay mềm mại xen lẫn một chút lạnh lẽo của cô rồi nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, cô vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng biết anh chắc có cân nhắc của riêng mình nên cô cũng không nói nữa.
“Giá này ông đưa ra cao rồi, nói giá thật đi”, Trần Thanh mỉm cười rồi ép giá.
“Được rồi. Chỉ cần mày bỏ ra 500 triệu tệ, tao sẽ bán cho mày. 500 triệu tệ, không thiếu một đồng”, Chu Chí Võ đương nhiên biết giá mình nói quá cao, nhưng ông ta vốn không có ý định bán, chỉ muốn gây khó dễ cho tên nhãi kiêu ngạo này mà thôi.
Cho dù mình đã giảm 100 triệu tệ, tên nhóc này chắc chắn cũng không thể mua được. Dù gì cái giá này có thể nói là vượt một nửa giá thị trường.
“Xem ra ông vẫn còn thông minh. Ông xác định đây đã là giá cuối cùng? Không giảm được nữa sao? Tôi chỉ cho ông một cơ hội này thôi”, Trần Thanh nói với dáng vẻ vô cùng điềm đạm, như thể anh mới là người bán vậy.
“Ha ha … Mày đúng là tự cao mà, chính là giá này. Mày có mua hay không? Nếu không thì hôm nay bọn mày cút hết đi cho tao”, Chu Chí Võ cười phá lên, lười phải để ý tới tên ngông cuồng này.
Giống như việc giảm giá xuống là chuyện tốt đối với ông ta vậy.
“Được, in một bản sao hợp đồng chuyển nhượng, tôi mua tòa văn phòng này”, Trần Thanh gật đầu, lập tức nói thẳng với Chu Chí Võ.
“Cái gì?”
Nghe Trần Thanh nói vậy, không chỉ Chu Chí Võ đơ ra, mà các nhân viên trong công ty cũng đều sững sốt.
Đây không phải là 100, 200 mà là 500 triệu tệ đấy, mức giá này cũng đủ để xây một tòa nhà văn phòng cho riêng mình rồi.
“Trần Thanh, anh điên rồi sao? Cái này là 500 triệu tệ đó, không phải con số nhỏ”, Nam Cung Yến chợt lo lắng. Cô vốn còn tưởng anh chỉ mặc cả giá với Chu Chí Võ.
Nếu thật sự mặc cả được giá cả theo ý của cô thì không phải là không mua được.
Nhưng cái giá này thật là quá lãng phí tiền.
“Vợ, không sao đâu. Em yên tâm, anh không phải người dễ dàng chịu thiệt như vậy”, Trần Thanh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Nghe anh nói vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không hồ đồ hay bốc đồng thì được rồi.
“Mày chắc là muốn chứ? Trị giá 500 triệu tệ lận đó!”, Chu Chí Võ hít một hơi thật sâu, hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
“Sao vậy? Cái giá này ông còn không vừa ý sao? Vậy thì thôi đi, số tiền này tôi dành đi làm chuyện khác vậy”, Trần Thanh nhướng mày, sau đó nhàn nhạt nói.
Chương 361: Tiêu tiền như nước
“Đừng, bán chứ, sao lại không bán, cậu đợi một chút, tôi cho người đi in hợp đồng”, Chu Chí Võ lập tức gọi điện thoại.
Trần Thanh cũng không rảnh rỗi, Nam Cung Yến dẫn anh vào phòng làm việc của cô.
“Đợi anh gọi một cuộc điện thoại”, Trần Thanh nói rồi gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại.
“Anh Trần, anh tìm tôi sao?”, nhận được điện thoại của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động.
“Giúp tôi điều tra một người tên là Chu Chí Võ”, Trần Thanh lập tức nói ra mục đích của mình.
“Anh Trần, anh đợi một chút, tôi đi điều tra ngay đây”, Tăng Kim Lai nghe thấy Trần Thanh nhờ mình làm việc thì vô cùng hưng phấn.
Không đến một phút, anh ta đã gửi một vài tư liệu của Chu Chí Võ qua.
“Anh Trần, không phải tên họ Chu này đắc tội anh đấy chứ? Anh chỉ cần nói một câu, không đến nửa tiếng tôi sẽ khiến cho ông ta phải phá sản”, Tăng Kim Lai là một người thông minh, chỉ cần qua lời nói của Trần Thanh thì anh ta lập tức nhận ra đây là một cơ hội tốt để lập công.
“Được, chuyện hôm qua xử lý xong rồi chứ? Nếu xong rồi thì chiều nay đến nhà tôi một chuyến, tôi muốn cho anh chút đồ”, Trần Thanh nghĩ đến hôm qua anh ta đã giúp mình hai việc lại thêm lần này nữa là ba, nếu không cho anh ta chút lợi ích nào thì sợ anh ta sẽ không giúp đỡ anh nữa.
“Chuyện tối qua tôi đã xử lý xong theo những gì mà anh dặn dò rồi, nhà họ Thương bây giờ chỉ là quá khứ, còn tài sản của nhà họ thì tôi còn đang tính toán, đợi đến khi tính xong rồi thì tôi sẽ chuyển qua cho anh”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì anh ta kích động phát điên.
Hôm qua Trần Thanh bảo anh ta đến nhà một lần là để giúp đỡ xử lý vụ Triệu Diễm Linh và đám côn đồ kia, anh ta không thu hoạch được gì, cuối cùng hôm nay cũng được bồi thường rồi.
“Được, anh đợi điện thoại của tôi”, Trần Thanh cúp máy rồi nhìn về phía Nam Cung Yến.
“Anh có nhiều tiền như thế không? Nếu không thì em vẫn còn một chút, không phải của công ty mà là của em”, Nam Cung Yến thấy Trần Thanh gọi điện điều tra tư liệu về Chu Chí Võ thì nghĩ là anh muốn dùng bạo lực, nên vội nói.
“Anh có tiền mà, yên tâm đi, chỉ có 500 triệu mà thôi. Dù gì tiền của anh không lấy dễ như thế đâu”, Trần Thanh bật cười, Nam Cung Yến càng ngày càng ra dáng vợ hiền rồi, chuyện gì cũng lo lắng cho anh.
“500 triệu mà “chỉ có” cái gì, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền cơ chứ?”, Nam Cung Yến nghe thấy giọng điệu của Trần Thanh thì tò mò hỏi.
Hỏi xong thì cô thấy hơi hối hận.
Nghe được câu hỏi của cô thì Trần Thanh nhíu mày, vì từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, cũng chưa từng tính xem mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà, có một điều anh hiểu rất rõ, chính là anh có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.
Thấy anh nhíu mày không nói thì Nam Cung Yến vội nói: “Em chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì khác”.
“Không phải, anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, trong thẻ này chắc có tầm vài tỷ, trước đây là thế còn bây giờ thì không chắc nữa”, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Nam Cung Yến thì Trần Thanh giải thích.
Anh không muốn anh và cô chỉ vì vấn đề này mà có khúc mắc gì cả, thêm nữa, chuyện về tiền nong này trước giờ anh đều không để tâm đến.
Nhiều nữa thì trong thẻ ngân hàng của anh cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi.
“Cái gì? Anh có nhiều tiền thế sao?”, nghe được lời của Trần Thanh thì Nam Cung Yến vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết là giá trị thị trường của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế bọn họ cũng chỉ có khoảng 20 tỷ mà thôi.
Đây cũng chỉ là giá trị thị trường, nếu thực sự số tiền lưu động của công ty có khoảng mười mấy tỷ thì cũng đã là chuyện đáng kinh ngạc rồi.
Vì dù gì chuyện điều hành một công ty không đơn giản chỉ là có tiền.
Lý do tại sao một số công ty phá sản chính là vì chuỗi vốn bị đứt đoạn, họ không có đủ nguồn vốn lưu động.
“Nếu tính thêm cả hồ Lộc Minh mà anh mua nữa thì tiền của anh cũng phải hơn giá trị công ty chúng ta”, Nam Cung Yến nói với vẻ khó tin.
“Chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi, nếu em cần thì lấy lúc nào cũng được, chúng ta là vợ chồng, tiền của anh chính là tiền của em”, Trần Thanh không để ý mà lại lôi mối quan hệ của hai người ra nói.
“Được thôi, nếu công ty cần thì em sẽ không khách sáo với anh đâu đại gia ạ”, Nam Cung Yến vẫn rất kinh ngạc.
Vì dù gì Trần Thanh ban đầu cũng chỉ là một người bảo vệ quèn của công ty cô mà thôi, nháy mắt đã có nhiều tiền như thế rồi.
Đây chính là chồng của cô, vốn trước đây cô còn nghĩ kết hôn với anh là cô bị thiệt.
Nhưng bây giờ càng tiếp xúc thì cô mới phát hiện ra, Trần Thanh là một người đàn ông vô cùng bí ẩn.
Khi cô nghĩ cô hiểu anh thì rất nhanh sau đó anh sẽ khiến cho cô phải mở rộng tầm mắt.
“Không thành vấn đề”, Trần Thanh cười, anh biết Nam Cung Yến cũng chỉ là nói thế mà thôi.
Nhưng anh lại nghĩ, công ty của cô chắc chắn không thể nào đi vào bước đường cùng như thế được.
“Chủ tịch, anh Trần, Chu Chí Võ đã dẫn theo luật sư đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì tiếng của Lý Kiến Nghĩa từ ngoài vọng vào.
“Được”, Trần Thanh đáp một tiếng rồi nói: “Tốc độ nhanh đấy”.
“Haiz... nếu bắt được một người tiêu tiền như nước thế thì em nghĩ tốc độ của em còn nhanh hơn”, nghe thấy lời của Trần Thanh thì Nam Cung Yến bật cười nói.
Vốn cô còn có chút lo lắng cho anh, nhưng đến khi biết được anh có nhiều tiền thế thì cô biết, anh chắc chắc không phải một tên ngốc, việc kinh doanh thua lỗ chắc chắn sẽ không làm mà anh sẽ còn có đường lui khác.
“Được rồi, xem ra trong lòng em anh chính là một người tiêu tiền như nước”, nghe được lời nói của Nam Cung Yến thì Trần Thanh cười khổ.
“Được rồi, đi xem thử xem, đừng để người ta đợi lâu”, Trần Thanh duỗi tay ra nắm lấy tay Nam Cung Yến rồi đi ra ngoài.
Mặt cô lập tức đỏ cả lên, nhưng cô cũng không phản đối mà cứ để anh nắm tay như vậy ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi thấy Trần Thanh nắm tay Nam Cung Yến ra khỏi phòng làm việc thì Lý Kiến Nghĩa trợn tròn mắt lên, ông ấy chưa từng nghe nói tổng giám đốc lạnh lùng này có người yêu.
Bây giờ lại còn nắm tay trước mặt nhiều người như thế này thì chính là công khai tình cảm còn gì.
Dù gì Nam Cung Yến cũng là người tình trong mộng của vô số đàn ông trong thành phố Nam Hải, bây giờ đột nhiên công khai tình cảm thì chắc chắn khiến cho đám người yêu thầm cô phải đau lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!