Chương 363: Giơ cao đánh khẽ
“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên làm ra chuyện như vậy, tôi không phải người, tôi sai rồi, cậu khoan hồng độ lượng tha cho tôi đi”. Lúc này Chu Chí Võ không còn chút kiêu ngạo của ban nãy, cứ thế quỳ trước mặt Trần Thanh, nước mắt từng giọt rơi xuống, dáng vẻ thảm không để đâu hết.
Mấy nhân viên đang đi làm, bỗng dưng gặp phải cảnh này, toàn bộ ngây ra nhìn.
Chuyện gì đây?
Không phải vừa mới vô cùng tự phụ đòi mua công ty họ với giá cao gấp đôi sao, bây giờ lại qua cầu xin, đây là có ý gì?
Nam Cung Yến kinh hãi nhìn Trần Thanh, bỗng dưng cô nghĩ đến lời anh từng nói trước kia, tiền của anh không dễ dàng lấy như vậy.
Nhưng Nam Cung Yến không ngờ rằng vừa qua chưa được bao lâu đã khiến Chu Chí Võ khóc lóc cầu tình.
Xem ra năng lực của Trần Thanh quả đúng vượt xa sức tưởng tượng của cô.
“Nơi này, anh đòi mua giá gấp đôi, tôi cho anh gấp ba luôn không quá đáng chứ?”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ, nhàn nhạt hỏi.
Nghe thấy lời của Trần Thanh, tim Chu Chí Võ lập tức run lên thình thịch.
Quả nhiên là anh.
Công ty anh không chỉ phá sản mà còn gánh cục nợ hơn một tỷ rưỡi, ông ta vừa mới kiếm được năm trăm triệu, nhưng không phải là một tỷ rưỡi sao?
Lần này ông ta vô cùng chắc chắn.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Trần Thanh lại hành động nhanh như vậy, ông ta vừa vào chân trước, chân sau đã có người mua công ty rồi, thế lực này lớn quá đi.
Xem chừng lần này không chỉ đá phải tấm sắt, làm không tốt thì đời này coi như xong rồi.
“Không…không quá đáng, tôi không cần tiền nữa, tôi bằng lòng cho không cậu nơi này, chỉ xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi, trên tôi có cha mẹ già dưới có con nhỏ còn đang đợi mình tôi nuôi, tôi không thể bị phá sản, tôi cũng không thể vào tù được”, Chu Chí Võ nói, khắp mặt đầy sự đáng thương, nước mắt lã chã.
“Thế à? Trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, không tồi, ông cũng là người hiếu thảo đấy chứ”, Trần Thanh cảm thán.
Sau đó đổi giọng, nói tiếp: “Nhưng tôi nhớ cha mẹ ông đã mất từ lâu rồi mà, cha mẹ vợ của ông, ông cũng chưa chăm sóc ngày nào, hơn nữa ông càng không có con. Nào, ông nói cho tôi xem, trên có cha mẹ già nào, dưới có con nhỏ đâu?”
“Cậu… sao cậu biết rõ thế?”, Chu Chí Võ sững sờ, buột miệng nói.
Nghe thấy Chu Chí Võ chưa đánh đã khai, tất cả mọi người đều hiểu ra, ông Chu Chí Võ này đang tranh thủ tình thương, nhưng trên thực tế không hề có chuyện như ông ta vừa nói.
“Bây giờ không giả vờ nữa à? Được thôi, đi ra đi, bất kỳ ai làm chuyện sai trái cũng đều nên chịu cái giá thích đáng, ông cũng không là ngoại lệ”, Trần Thanh không chút lưu tình, trực tiếp để bảo vệ lôi ông ta ra ngoài.
“Đừng mà, tôi không muốn mất tất cả”, giờ đây Chu Chí Võ tuyệt vọng tột cùng.
Khi bảo vệ dựng ông ta lên, định lôi ra ngoài thì ông ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như trước khi chết đuối vớ được cọng rơm, hét lớn: “Chuyện này không phải tôi cố ý đâu, có người sai khiến tôi…”
“Đợi chút đã”, nghe thấy lời Chu Chí Võ, Trần Thanh phút chốc nổi hứng thú, anh phải xem xem, rốt cuộc người mà Chu Chí Võ nói đứng sau sai khiến là ai?
“Cậu phải đồng ý với tôi, không được cướp sản nghiệp của tôi, nếu không tôi sẽ không nói gì cả”, Chu Chí Võ thấy Trần Thanh đã nổi hứng thú, đẩy bảo vệ ra, mang vẻ đắc ý đi đến trước mặt Trần Thanh.
Ông ta cho rằng bản thân đã nắm chắc thứ Trần Thanh muốn, nếu như Trần Thanh muốn biết ai đứng sau, chắc chắn sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta.
“Thôi ông đừng nói nữa thì hơn, dù sao thì người đứng sau hận không phải tôi, mà là ông”, Trần Thanh phẩy tay, không hề có ý thỏa hiệp.
Sau đó Trần Thanh nói với hai người bảo vệ: “Mau ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.
Chu Chí Võ vốn đang dương dương tự đắc, nghe thấy thế liền hoảng hốt, đặc biệt là hai tên bảo vệ đáng chết kia lại dựng ông ta dậy, ông ta vốn không cao, đứng trước hai người bảo vệ cao to lực lưỡng thì ông ta không có chút xíu phản kháng nào.
“Đừng, đừng mà, tôi nói, tôi nói là được chứ gì”, lần này Chu Chí Võ sợ thật rồi, Trần Thanh là kiểu rắn mềm gì đều không có tác dụng.
Hơn nữa, Trần Thanh nói đúng, tên Chu Hán Khanh trốn ở phía sau, bản thân ông ta thì phải xông lên tiền tuyến, cuối cùng là bản thân mình khuynh gia bại sản, chứ đâu phải Chu Hán Khanh, sao mình phải bảo vệ hắn?
Chẳng bằng nói rõ kẻ đứng sau cho Trần Thanh, chí ít thì từ thực lực của Trần Thanh, có khả năng đối đầu với Chu Hán Khanh, cho dù không thể đối chọi thì cũng gây ảnh hưởng xấu đến Chu Hán Khanh.
“Buông ông ta ra, để ông ta nói”, Trần Thanh hất hất tay, hai người bảo vệ kia liền thả Chu Chí Võ xuống.
“Hi vọng lần này ông đừng nói lời vô ích nữa, nếu không thì cho dù ông muốn nói, tôi cũng chưa chắc muốn nghe”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ, căn bản không cho ông ta cơ hội quanh co dài dòng nữa.
Nghe lời Trần Thanh nói, Chu Chí Võ vốn còn muốn ra giá với với anh tức khắc, xem ra lần này mình xong đời rồi.
“Là Chu Hán Khanh, cậu ta nói, tôi không cho các cậu thuê nhà nữa thì cho tôi mười triệu, cho nên tôi mới làm như vậy với các cậu”, Chu Chí Võ nói liền thấy càng bực tức.
“Đều tại Chu Hán Khanh, tôi vốn chỉ muốn yên ổn làm người cho thuê nhà, bây giờ tốt rồi, trắng tay luôn”, Chu Chí Võ đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chu Hán Khanh, muốn tranh thủ sự đồng tình.
Nhưng sao Trần Thanh có thể cho ông ta cơ hội này, anh nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chí Võ này rồi, ông già này không phải là tốt lành gì, bắt chẹt người khác chắc không ít, hơn nữa còn mở một tiệm cầm đồ ngầm, cho vay nặng lãi, chắc không ít người bị ông ta ép chết.
“Được rồi, ông có thể cút rồi”, Trần Thanh phẩy tay, để bảo vệ ông ta đi, cho dù ông ta cầu xin như nào thì Trần Triệu Phong cũng không để ý.
Đợi Chu Chí Võ bị kéo ra ngoài xong, Trần Thanh mới nhìn Nam Cung Yến, phát hiện sắc mặt cô không tốt chút nào, chứng tỏ ấn tượng của cô về Chu Hán Khanh cực kỳ tệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!