Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 365: Núi Long Đài

Đêm nay, Trần Thanh không làm gì khác, mà chỉ ngồi thiền điều chỉnh hơi thở của mình trong phòng Nam Cung Yến.

Đối với vấn đề nan giải mà anh đã để lại cho Vân Hạn Lâm, anh tin rằng ông ta khó mà giải quyết được, còn anh cứ việc duy trì trạng thái đỉnh cao của mình là được.

Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh thấy Nam Cung Yến vẫn chưa dậy, bèn làm bữa sáng, sau đó để lại lời nhắn rồi rời đi.

“Bác tài, đi núi Long Đài”, anh để xe của mình lại cho Nam Cung Yến, dù sao ở thành phố Long Hải này, cô cũng không quen thuộc mấy, chắc sẽ có lúc dùng đến xe.

“Ây da, chàng trai, xem ra cậu cũng biết sự kiện ở núi Long Đài chúng ta. Hôm nay đã là chuyến thứ ba tôi chở khách đến đó rồi. Lúc đầu tôi cũng không hay biết gì, cứ chở nhiều lần thì biết à”.

Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên rất thích nói chuyện, nghe nói Trần Thanh đi núi Long Đài thì lập tức bắt chuyện tán gẫu.

Trần Thanh cũng có chút tò mò, tại sao lại có nhiều người biết tới cuộc quyết đấu giữa anh và Vân Hạn Lâm đến vậy?

Sau khi nghe tài xế taxi nói, Trần Thanh mới bèn hiểu ra vì sao cuộc quyết đấu ở núi Long Đài lại truyền ra rầm rộ như thế.

Hóa ra là do Vân Hạn Lâm muốn khôi phục danh tiếng cho môn phái của mình, đồng thời cũng muốn phô trương thực lực của Kỳ Môn Sơn bọn họ, cho nên đã thông báo với các võ giả ở khắp nơi.

Vân Hạn Lâm thân là một võ đạo sư tông, có thể nói là những cuộc quyết đấu như thế này rất hiếm khi xảy ra, nên mới có nhiều võ giả đến như vậy.

Hơn nữa, một số doanh nhân lớn ở thành phố Long Hải đương nhiên cũng biết chuyện này qua các tình báo của họ, vì vậy những người đến xem không phải ai cũng là võ giả.

Mặc dù tài xế taxi biết sẽ có một cuộc quyết đấu xảy ra, nhưng ông ta không hề biết rằng người quyết đấu là võ giả, còn nghĩ rằng cuộc quyết đấu này xảy ra là vì phụ nữ.

Núi Long Đài cũng đã đóng chặt các lối ra vào, chỉ có những võ giả hoặc một số nhân vật lớn mới có thể lên núi.

Trước khi đến chân núi Long Đài, taxi đã không được phép lưu thông nên Trần Thanh đành trả tiền và đi bộ lên núi.

“Này, anh cũng đến đây xem trận chiến ở núi Long Đài à?”, ngay khi anh xuống xe chuẩn bị đi lên núi, một giọng nói lanh lảnh truyền vào tai anh.

“Cô đang gọi tôi à?”, Trần Thanh nhìn quanh, phát hiện xung quanh chỉ có mình anh, mà người hỏi chuyện với anh lại là một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, phía sau cô gái là một ông cụ chừng năm mươi mấy tuổi.

Thực lực của ông cụ này không ngờ lại là thiên tiên đại thành khiến anh có chút kinh ngạc, xem ra trận quyết đấu này thật sự đã thu hút rất nhiều võ giả.

Còn cô gái này cũng không tệ, đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, đối với một cô gái mười lăm mười sáu tuổi như thế này có thể nói đã là thiên phú.

“Ngoài anh ra còn có ai ở đây nữa sao? Đương nhiên là tôi gọi anh rồi”, cô gái ngẩng cao đầu bước tới chỗ Trần Thanh nói với vẻ kiêu ngạo.

“Có chuyện gì sao?”, anh bèn hỏi lại.

“Tình Nhi, mau quay lại đây”, nhìn thấy cháu gái chủ động bắt chuyện với một người đàn ông xa lạ, ông cụ nhất thời có chút không vui, dù gì theo ý ông ấy, chuyện này cũng quá bất cẩn rồi.

“Ông nội, không sao đâu. Nhìn anh ấy chỉ là một người bình thường thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu”, cô gái được gọi là Tình Nhi sau khi nghe ông cụ nói vậy, lập tức làm nũng nói.

Ông cụ rất thương cháu gái nên không ngăn cản nữa.

“Vừa rồi tôi hỏi anh, anh còn chưa trả lời”, Tình Nhi chắp tay sau lưng, bước đến cạnh anh, hỏi lại một lần nữa.

“Không phải, tôi tới quyết đấu”, Trần Thanh thành thật nói.

“Haha...”, Tình Nhi chợt ngẩn người ra khi nghe những lời của anh nói, rồi cười phá lên.

Đương nhiên là ông cụ cũng nghe thấy, bèn lắc đầu, lớp trẻ bây giờ thật thích làm lòe thiên hạ.

“Vậy thì anh tên gì?”, Tình Nhi cười một lúc lâu, sau đó mới dần dần kiềm lại cảm xúc rồi lại hỏi.

“Trần Thanh, còn cô?”, Trần Thanh cười đáp, lúc này anh có nói thật thì cũng không ai muốn tin.

“Anh thật sự rất vui tính, được rồi, thì ra anh tên Trần Thanh, tôi là Lâu Tình Nhi, gọi tôi Tình Nhi là được rồi, con người anh thật là thú vị, đúng lúc, chúng tôi cũng đang lên núi, cùng lên đi”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói thì bật cười thành tiếng.

“Anh xem anh đến một hậu thiên võ giả cũng không được, lại nói rằng mình đến quyết đấu. Sau khi lên núi, anh đừng bao giờ nói như vậy, rất dễ gây thù với người ta đấy”, mặc dù Lâu Tình Nhi còn trẻ nhưng cô ấy đã theo ông mình bôn ba vào Bắc ra Nam, đương nhiên là biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

“Được, tôi biết rồi”, Trần Thanh không ngờ lại được một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi chỉ bảo, nhưng người ta cũng là có ý tốt nên anh không phản bác lại.

“Nhìn anh thật thà như vậy, thế này đi, anh hãy lên núi cùng chúng tôi đi”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Thanh nghe lời như vậy thì rất hài lòng, liền nói với dáng vẻ chị đại.

“Được thôi”, Trần Thanh gật đầu, không hề từ chối.

Ông cụ lập tức nhíu mày, nhưng nhìn thấy anh chỉ là một thanh niên không có thực lực gì, không đến mức phải cảnh giác, cứ việc cho theo vậy.

Chỉ là đoàn người vừa tới chân núi liền bị chặn lại, hiển nhiên là hiện tại núi Long Đài này chỉ có võ giả mới có thể tiến vào.

Hơn nữa sức mạnh của Trần Thanh chỉ có thể được phát hiện khi nó được thi triển, còn bây giờ anh trông giống như một người bình thường mà thôi.

“Vị này, hôm nay núi Long Đài đóng cửa không thể vào, muốn vào tham quan thì hôm khác có thể quay lại”, mấy nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn Trần Thanh lại và nói.

Trần Thanh xem qua thì thấy rằng những nhân viên bảo vệ này đều là võ giả, dường như chỉ được mời tới canh gác tạm thời cho trận quyết đấu này.

“Chào chàng trai trẻ, cậu này đi cùng với chúng tôi, muốn đến để được mở mang tầm mắt”, ông cụ lập tức lên tiếng nói với nhân viên bảo vệ đó.

“Được rồi, tiền bối, nếu đã là người của tiền bối, vậy theo vào cũng có trở ngại gì”, nghe ông cụ nói vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ liền nghiêm túc nói.

Phải biết là bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của ông cụ này, chứng tỏ rằng người này ít nhất cũng là thiên tiên võ giả, bọn họ không dám đắc tội.

“Vậy cám ơn các vị nhiều rồi”, ông cụ gật đầu, sau đó đưa Trần Thanh và Lâu Tình Nhi lên đường núi.

“Nhìn xem, có phải ông nội tôi rất được coi trọng không? Nếu không, một người còn không được là hậu thiên võ giả như anh sẽ không bao giờ vào được đâu”, Lâu Tình Nhi nhìn Trần Thanh với vẻ mặt tự hào nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT