Chương 370: Vân Hạn Lâm
Có lẽ chỉ có ông cụ Lâu là người duy nhất tại cuộc quyết đấu nghĩ như vậy, ngay cả Lâu Tình Nhi cũng vô cùng tuyệt vọng.
“Có nghĩa là ông định giết tôi ở cuộc quyết đấu này?”, Trần Thanh cười như không cười nhìn Vân Hạn Lâm, nhưng anh không hề ngạc nhiên về điều này.
“Nếu mày cầu xin tha mạng, sau đó đem hết tài cán gì mày có được ra chuộc tội, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng”, Vân Hạn Lâm nghe Trần Thanh nói vậy thì bật cười, sau đó nghiêm nghị nói: “Nhưng mày phải tự chặt đứt hết tứ chi của mình, à không, là 'ngũ chi' mới phải”.
Nói xong, Vân Hạn Lâm lại cười mang rợ, nhìn về phía anh với ánh mắt đắc ý xen lẫn sát khí trùng trùng.
“Được thôi, một lát nữa nếu ông thua, quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng có thể chặt gãy 'ngũ chi' ông rồi sẽ tha cho ông một mạng”, Trần Thanh liền đáp trả lại những gì Vân Hạn Lâm nói, hiển nhiên là những lời này đối với ông ta mà nói chính là một sự sỉ nhục.
Vốn dĩ, ông ta nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt giễu cợt, nhưng sau khi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên sa sầm lại, cơn phẫn nộ trong người chợt bùng phát lên dữ dội, lần này ông ta chỉ nhắm về phía anh mà trấn áp, hiển nhiên là khốc liệt hơn trước đó rất nhiều.
Đối mặt trước khí thế hào hùng đó của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh lập tức huy động chân khí trong trong cơ thể mình trực tiếp tiêu trừ đi, luồng khí mà ông ta trấn áp trên người anh chẳng khác gì một làn gió xuân lướt qua, không hề lưu lại dấu vết gì.
Đương nhiên là Vân Hạn Lâm cũng nhìn thấy được sự bình chân như vại của Trần Thanh, suy cho cùng khí thế võ đạo tông sư của ông ta cũng không thể nói là giả được, kìm hãm mình Trần Thanh như thế này, cho dù có là thiên tiên đỉnh đi chăng nữa cũng phải thấy khó khăn.
Xem ra Trần Thanh thật sự không tầm thường, chẳng trách anh lại có một luồng chân khí cổ quái như vậy.
“Hai người này cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy làm gì? Sao còn chưa ra tay chứ?”
Những người theo dõi trận đấu nhìn thấy Trần Thanh và Vân Hạn Lâm chỉ đứng nhìn nhau, không hề có ý định ra tay gì thì bắt đầu bàn tán xôn xao với vẻ mặt nhăn nhó.
Bọn họ đến để xem trận chiến, chứ không phải để xem người khác đấu mắt ở đó.
“Câm miệng hết lại cho tôi, các người thì biết gì? Đây là cuộc chạm trán không thể dữ dội hơn giữa hai người bọn họ. Trận đấu đã bắt đầu rồi”.
Một ông già đột nhiên lên tiếng, liền trấn áp những người đang bàn tán kia, không ai dám nói nhảm nữa, ánh mắt nhìn Vân Hạn Lâm và Trần Thanh trở nên có chút giễu cợt.
Rõ ràng, không phải ai cũng tin vào cuộc chạm trán đầy khí thế gì mà lại như thế này cả, đặc biệt là những doanh nhân lớn ở thành phố Long Hải, thậm chí những người đó còn chế nhạo nó.
“Mấy luồng khí đó của ông không có tác dụng gì đến tôi đâu, tiết kiệm chút sức để quyết đấu đi”, Trần Thanh hời hợt nói, đồng thời nhìn Vân Hạn Lâm với ánh mắt đầy khinh thường.
“Đi chết đi!”, Vân Hạn Lâm cuối cùng cũng bị Trần Thanh khiêu khích thành công, trong mắt tràn đầy sự tức giận, bóng dáng nhanh như tia chớp, hung hăng lao về phía Trần Thanh.
“Thật nhanh à”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên chùng xuống, không chút do dự, lập tức di chuyển ra ngoài.
Ngay khi Trần Thanh di chuyển đi, một lỗ hổng lớn đã được tạo ra ở nơi anh vừa đứng.
Đây là đỉnh núi, không phải bùn lầy, tất cả đều là đá granit cứng, có thể tạo thành lỗ hổng lớn như thế, thực lực này thật sự là kinh người.
“Chạy cũng nhanh đấy. Xem mày chạy nhanh hay đòn tấn công của tao nhanh hơn”, Vân Hạn Lâm vẫn khá ngạc nhiên khi Trần Thanh tránh được đòn tấn công này của mình.
Tuy nhiên, ngay lập tức ông ta chế nhạo, chân khí trong tay lập tức hội tụ thành một quả cầu ánh sáng, sau đó hóa thành vô số tia công kích bắn về phía Trần Thanh một cách dữ dội.
“Đây là kình khí ngoại phóng, chiêu thức đặc trưng của võ đạo tông sư”.
Nhìn thấy Vân Hạn Lâm dùng chiêu này tất cả những người đang xem trận đấu đều không khỏi kinh ngạc kêu lên, nhìn ông ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khao khát.
Suy cho cùng thì võ đạo tông sư là một cảnh giới đáng mơ ước đối với những người có mặt tại đây.
Trần Thanh lập tức sử dụng mắt xuyên thấu của mình, đối mặt với võ đạo tông sư, Trần Thanh không dám lơ là dù chỉ là một chút, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của mình.
Với sự hỗ trợ của mắt xuyên thấu, luồng chân khí kình dày đặc đó liền biến thành những đốm sáng, Trần Thanh lập tức phán đoán ra được cách thuận tiện nhất để né tránh chúng.
Vào khoảnh khắc đã đoán ra được cách né tránh, thân thể của Trần Thanh liền có phản ứng.
Toàn thân anh giống như một cành cây bị gãy đoạn, thực hiện đủ loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao khác nhau.
Trong mắt của mọi người, Trần Thanh vốn muốn tránh đi nhưng không được, trực tiếp bị khí kình kia ùn ùn kéo đến áp đảo.
Lâu Tình Nhi nhìn thấy cảnh này thì thốt lên, vội lấy tay che mắt lại, không dám xem nữa.
“Chuyện này... làm sao có thể?”, khi Trần Thanh tránh được hết tất cả các đòn tấn công trong tư thế kỳ quặc đó mà không hề có chút tổn thương nào, Vân Hạn Lâm đột nhiên trợn to mắt nhìn Trần Thanh với vẻ mặt không thể tin được.
“Giờ thì đến lượt tôi rồi”, vừa rồi đối mặt với sự công kích chân khí ngoại phóng của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh không dám xem nhẹ, dù sao đây cũng là chân khí của võ đạo tông sư.
Nhưng khi những chân khí này rơi xuống đất, anh mới cảm nhận được uy lực của những chân khí này sau khi bị phân tán, trong lòng chợt có dự tính.
Ngay lập tức, Trần Thanh nhanh như chớp lao về phía trước giao đấu với Vân Hạn Lâm.
Trong chốc lát, hai người họ đánh hơn mấy chục chiêu, mỗi chiêu đều dùng cứng đối cứng. Sức chống đỡ của thể lực Trần Thanh vô cùng mạnh mẽ, cộng với chân khí dồn nén đó của anh, vốn không hề thua kém Vân Hạn Lâm.
Còn Vân Hạn Lâm thì càng lúc càng kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân đã vận chân khí ra ngoài nắm đấm của mình rồi, nhưng khi đối đầu với Trần Thanh lại không hề chiếm được thế thượng phong nào.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước lúc khai chiến, không ai có thể tưởng tượng được một thiên tiên đại thành như Trần Thanh lại có thể đánh Vân Hạn Lâm một võ đạo tông sư ra bộ dạng như thế này.
“Chắc là vết thương của Vân Hạn Lâm thực sự rất nghiêm trọng nhỉ? Bằng không, sao lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa thắng được một võ giả thiên tiên chứ?”
“Không thể nào. Hãy nhìn những tảng đá và cây cối xung quanh đi, tất cả đều bị đánh tanh bành, nếu những đòn tấn công này đánh trúng ông, nói không chừng một mẩu thịt vụn cũng không còn sót lại ấy chứ”.
“Ôi trời! Vậy thân thể đó của Trần Thanh rốt cuộc được làm bằng gì? Điều này cũng quá đáng sợ rồi?”
Khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều nháo nhào bàn tán, bày tỏ ý kiến riêng của mình.
“Đã đến lúc phải kết thúc rồi”, lúc này sắc mặt của Vân Hạn Lâm vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng chỉ cần một chiêu cũng đủ đánh bại Trần Thanh, thậm chí giết chết anh ngay lập tức.
Nhưng giao đấu lâu như vậy rồi, ông ta không những không giết được Trần Thanh mà còn không hề gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh, ngược lại hai tay cùng hai chân của ông ta đều vô cùng đau rát vì bị đánh trúng.
Trần Thanh cảm thấy vô cùng sảng khoái, thể lực của anh vốn đã dũng mãnh hơn so với võ giả bình thường, tuy rằng cuộc chạm trán thế này khiến anh cũng cảm thấy rất đau, nhưng lại thấy rất phê.
Anh có thể cảm nhận được, cơ thể mình vốn đã rất rắn chắc, không ngờ ở mức độ va chạm này lại bắt đầu có chút tôi luyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!