Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 382: Sức chiến đấu mạnh mẽ

“Kẻ nào cả gan dám đến Kỳ Môn Sơn giở thói ngang ngược, cũng không nhìn xem thử đây là nơi nào?”, tam trưởng lão lập tức đứng lên tỏ vẻ uy nghiêm nói.

Kẻ thù đã đến tận cửa, mà trước mắt ông ta lại là người có sức chiến đấu cao nhất ở Kỳ Môn Sơn đương nhiên muốn diễu võ giương oai rồi, huống hồ đây chính là cơ hội tốt để chứng tỏ địa vị của bản thân.

“Xoạt Xoạt...”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang chậm rãi bước tới, sau đó là một bóng người bước vào.

Không sai, chính là Trần Thanh đang đi về phía bên này, anh đã thuận lợi tiến vào Kỳ Môn Sơn mà không hề tốn một chút sức lực nào cả, căn bản không gì có thể làm khó được anh.

Vốn dĩ Trần Thanh còn cho rằng người của Kỳ Môn Sơn đều đã bỏ của chạy lấy người hết rồi.

Nhưng khi bước vào đây, anh mới phát hiện rằng những kẻ ngu ngốc này lại còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, đúng là ngu hết phần thiên hạ.

Người của Kỳ Môn Sơn nhìn thấy một người có dáng vẻ trông giống như một tên thư sinh bước vào thì tất cả đều ngây người ra. Cậu ta là ai? Làm thế nào cậu ta vào được Kỳ Môn Sơn?

“Vừa rồi không phải ông muốn lấy đầu của tôi sao? Tôi đến rồi đây, mau ra tay đi”, Trần Thanh nhìn về hướng Vu lão nhị đã hùng hổ lên giọng trước đó, thản nhiên nói.

“Tên nhãi con, muốn chết à”, Vu lão nhị nghe Trần Thanh nói vậy thì trợn trắng mắt, lập tức lao thẳng về phía trước, hung hăng giáng một bạt tai vào đầu của Trần Thanh.

“Đi chết đi”, Trần Thanh cười lạnh một cái, sau đó tung nắm đấm đón lấy.

Thế là tay của Vu lão nhị vừa vung đến thì trực tiếp bị một đấm của Trần Thanh làm cho gãy đi, nắm đấm của anh không hề dừng lại mà điên cuồng đánh thẳng vào ngực lão ta.

Vu lão nhị kêu lên thảm thiết, tiếng xương cốt gãy vang lên, cả người Vu lão nhị bị đánh bay ra ngoài một cách thô bạo rồi đập mạnh vào tường, lúc này mới chịu dừng lại.

Nhìn thấy xương ức của Vu lão nhị bị lõm xuống, chỉ có thở ra chứ không thể hít vào, rõ ràng là không thể sống nổi.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi một phen, phải biết rằng mặc dù thực lực của Vu lão nhị không thể nói là mạnh nhất, nhưng lão ta cũng coi như là người đứng đầu trong đội hình ở đây.

Nhưng một cường giả như thế lại không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, càng không có cơ hội đánh trả. Người này là ai? Sao sức chiến đấu lại kinh người như vậy?

“Cậu là ai? Tại sao xông vào Kỳ Môn Sơn của chúng tôi, lại còn ra tay đánh người?”, tam trưởng lão biết bản thân không thể không quản chuyện này, lập tức đứng lên nhìn về phía Trần Thanh lớn giọng nói.

“Vừa rồi các người còn muốn giết tôi để tế linh hồn của sơn chủ các người trên thiên đường mà. Sao vậy? Chẳng mấy chốc đã không nhận ra tôi à?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn tam trưởng lão, thản nhiên nói.

“Cậu...cậu chính là Trần Thanh”, nghe Trần Thanh nói như vậy, tam trưởng lão liền thốt lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Hiển nhiên là tam trưởng lão cũng đã nhớ ra, vừa rồi Trần Thanh tự xưng là họ Trần, cộng thêm việc có sức chiến đấu đáng sợ như thế, nếu không phải là Trần Thanh thì còn có thể là ai?

Đám người Kỳ Môn Sơn ở đại sảnh nghe đến cái tên Trần Thanh thì lạnh sống lưng, nhanh chóng lùi lại phía sau, chỉ sợ trở thành mục tiêu tiếp theo của Trần Thanh.

Mà vẻ mặt của tam trưởng lão và đại trưởng lão lúc này lộ rõ sự khiếp sợ, vì vừa rồi bọn cũng đã lộng ngôn ngông cuồng. Vu lão nhị chỉ nói như vậy mà đã phải nhận một kết cục thê thảm, thì bọn họ e là cũng khó mà thoát được.

Cả hai liền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời xông thẳng về phía Trần Thanh. Đương nhiên là muốn cùng nhau ra tay tiêu diệt Trần Thanh.

“Thật là một lũ ngu ngốc”, Trần Thanh bất lực cười lên một tiếng, sau đó hung hãn tung một cước về phía hai người họ một cách nhanh như chớp.

Hai người họ vốn không có một chút cơ hội nào để phản kháng, trực tiếp bị Trần Thanh đá bay thẳng ra ngoài.

Chỉ là lần này Trần Thanh giữ lại một phần công lực, vì trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người họ là nắm quyền cao nhất ở đây. Anh tin bọn họ chắc chắn biết kho chứa báu vật của Kỳ Môn Sơn nằm ở đâu.

Đám người Kỳ Môn Sơn nhìn thấy cảnh này thì đều câm như hến, không ai dám nhúc nhích chứ đừng nói là tiến lên giúp đỡ hai vị trưởng lão.

“Tôi cho hai người một cơ hội, ai nói cho tôi biết kho đựng báu vật của Kỳ Môn Sơn ở đâu trước, tôi sẽ tha cho người đó một con đường sống”, Trần Thanh bước đến trước mặt hai người họ, rồi nói.

“Cậu...cậu đã vi phạm quy tắc giang hồ, tất cả mọi ân oán đều được xóa bỏ sau khi trận quyết đấu kết thúc. Nay cậu lại muốn tiêu diệt toàn bộ Kỳ Môn Sơn chúng tôi sao?”, đại trưởng lão tốt xấu gì cũng có cảm tình với Kỳ Môn Sơn, lúc này đột nhiên bị Trần Thanh bức bách, thì ngay tức khắc nổi cơn thịnh nộ.

“Lão già nhà ông, có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Nếu nói vi phạm quy tắc thì nên là Kỳ Môn Sơn các người mới đúng”, Trần Thanh chế nhạo, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

“Lúc đầu tôi cùng Vân Hạn Lâm quyết đấu không phân cao thấp, nhưng cuối cùng đám người Kỳ Môn Sơn các người lại cùng xông lên, trong tình huống đó nếu tôi có thật sự tiêu diệt cả tông môn của các người, tôi nghĩ, cũng không có kẻ nào dám mở miệng nói một từ “không” đâu”.

Sau đó, Trần Thanh trực tiếp nói ra lý do vì sao anh muốn tiêu diệt Kỳ Môn Sơn.

Anh nói những lời này, không có ý muốn giải thích cho họ biết rằng cây ngay không sợ chết đứng hay gì, mà là cho bọn họ biết rõ lý do tại sao bọn họ lại đáng chết?

Sau khi Trần Thanh nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, không ngờ sự tình lại là như thế...

Nếu đúng như Trần Thanh nói, thì anh có làm bất cứ chuyện gì với Kỳ Môn Sơn thì không thể trách anh được gì.

“Cậu Trần, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ để báu vật của Kỳ Môn Sơn. Nếu cậu còn điều gì thắc mắc, tôi sẽ giúp cậu giải đáp”, lúc này tam trưởng lão mới kịp thời phản ứng lại, lập tức nói.

Sắc mặt của đại trưởng lão lúc này đen như đáy nồi, không ngờ Trần Thanh đến báo thù nhanh như vậy, mà tam trưởng lão cũng dễ dàng tạo phản như thế, như thể ông ta đã sớm lường trước được chuyện này.

“Lão tam, ông...”, đại trưởng lão lập tức nhìn tam trưởng lão với ánh mắt vô cùng đau khổ.

“Đại trưởng lão, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nếu tôi không nói ra trước thì người chết sẽ là tôi”, tam trưởng lão chế nhạo, may mà bản thân nói ra trước để chiếm thế thượng phong.

Nghe tam trưởng lão nói như vậy, đại trưởng lão nhất thời nghẹn họng, rõ ràng là ông ta vốn không hề nghĩ đến điều đó, kết quả để tam trưởng lão hớt tay trên.

“Được, vậy thì ông không cần phải sống nữa”, Trần Thanh gật đầu, lập tức vung nắm đấm về phía đại trưởng lão, nhưng khi tay anh sắp chạm vào đầu ông ta thì đột nhiên anh lại thu tay về.

Vốn dĩ muốn một quyền đánh chết ông ta cho xong chuyện, nhưng nghĩ lại nếu ông ta chết đi thì người duy nhất biết được chỗ cất báu vật là lão tam. Đến lúc đó một người xảo quyệt như lão tam chắc chắn sẽ ra điều kiện với anh.

Cho nên giữ lại cái mạng của đại trưởng lão, chỉ có lợi chứ không có hại cho mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT