Chương 383: Chìa khóa kho báu
Dọc đường ra phía sau núi của Kỳ Môn Sơn, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Các gia tộc lớn và thế lực lớn dường như đều thích để những báu vật ở phía sau vườn nhỉ, đại loại như những chỗ phía sau núi, lẽ nào phong thuỷ ở những nơi như vậy tốt lắm sao?
Lúc Trần Thanh và tam trưởng lão tới chỗ kho báu phía sau núi, Trần Thanh sử dụng mắt xuyên thấu quét qua một lượt thì phát hiện kho báu của Kỳ Môn Sơn đúng là được giấu rất kỹ.
Chỗ kho báu này được xây ở phía sau vách núi. Nếu không phải tam trưởng lão dẫn mình tới thì cho dù mình có dùng mắt xuyên thấu lật tung cả Kỳ Môn Sơn lên cũng chưa chắc có thể tìm thấy được chỗ này.
“Cậu Trần, kho báu ở dưới vách núi này, nhưng tôi không có chìa khoá để vào”, tam trưởng lão khổ sở nói.
Tuy ông ta là tam trưởng lão của Kỳ Môn Sơn nhưng Kỳ Môn Sơn là do một mình Vân Hạn Lâm quyết định, trước giờ những chuyện này không hề tới lượt mấy vị trưởng lão bọn họ quản. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc Vân Hạn Lâm chết đi thì bọn họ cũng không thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn không ngừng tranh quyền đoạt lợi.
“Hóa ra ông cũng chả là cái thá gì cả”, Trần Thanh nghe vậy thì chợt nhìn ông ta chế giễu nói.
Bị Trần Thanh cười nhạo, tam trưởng lão giận đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng đành kiềm chế lại trong lòng.
“Được rồi, tha cho ông một mạng vậy, có thể trốn đi được bao xa thì cứ trốn, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy ông, coi như thù lao cho ông vậy”, Trần Thanh đã dùng mắt xuyên thấu nhìn một lượt chỗ kho báu, dĩ nhiên anh cũng không cần phải để lão già này ở đây làm gì.
“Cảm ơn cậu Trần”, tam trưởng lão nghe thấy vậy thì liền thờ phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không huỷ đi tu vi của ông ta, cho dù là mất đi chỗ dựa Kỳ Môn Sơn đi chăng nữa thì sau này ông ta vẫn có thể làm được chuyện mình muốn.
Nhưng rút qua bài học lần này, ông ta quyết định, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không thì rất dễ chọc vào người không nên chọc.
Đợi sau khi lão già này đi khỏi, Trần Thanh nóng lòng muốn xuống dưới vách núi. Còn về chìa khóa của kho báu này, Trần Thanh hoàn toàn không quan tâm. Anh trực tiếp dùng sức phá nó đi là được.
Trần Thanh mở khoá và đi vào trong, coi như cũng được mở mang tầm mắt trước sự giàu có của Kỳ Môn Sơn.
Kỳ Môn Sơn tốt xấu gì cũng là một tông môn. Những gì tông môn sở hữu không chỉ là cao thủ, mà còn có bí mật bên trong, và kho báu chính là nơi ẩn chứa bí mật của họ.
Kho báu của Kỳ Môn Sơn tổng cộng có 12 hàng, chia ra vũ khí, những vật linh tinh, bí kíp, đơn dược và linh dược.
Trần Thanh bèn đi tới hàng đầu tiên của kho báu. Phía trên hàng thứ nhất có đặt nhiều loại vũ khí khác nhau, trong đó có đủ các loại vũ khí quý hiếm, độ sắc bén gần giống như cặp đoản kiếm mà Vân Hạn Lâm sử dụng trước đó.
“Nhẹ quá rồi”, Trần Thanh cầm một cây Lang Nha Bổng vung lên, trọng lượng lên tới vài chục ký, nhưng vẫn còn khá nhẹ đối với anh.
Trần Thanh đặt cây Lang Nha Bổng xuống, lại thử thêm vài món vũ khí khác. Nhưng những loại vũ khí này không phải quá nhẹ, chỉ là không thuận tay thôi.
Cuối cùng, Trần Thanh tìm cả buổi cũng không tìm được loại binh khí hợp với mình, xem ra mình đành phải dùng nắm đấm trong một khoảng thời gian nữa rồi.
Tuy các loại binh khí này không hợp với anh, nhưng người dưới trướng của anh thì cần. Cho nên anh chuẩn bị mang hết đi.
Lúc nhìn thấy kho báu, Trần Thanh đã gọi cho Tăng Kim Lai, kêu anh ta đưa vài người tới và lái theo một chiếc xe lớn. Anh sẽ đem hết mấy thứ này tới hồ Lộc Minh.
Ngoại trừ binh khí, còn có một vài thứ bí kíp gì đó. Có điều mấy thứ này, Trần Thanh nhìn sơ qua một lượt cũng không thèm xem lại nữa. Những loại công pháp, bí kíp võ công này cơ bản không dùng được, còn không bằng những thứ tốt đẹp được lưu trong đầu anh.
Chủ yếu là Trần Thanh chỉ muốn xem linh dược, đơn dược và một vài thứ linh tinh khác.
Đúng là có rất nhiều linh dược. Đây là lần đầu tiên Trần Thanh thấy linh dược được bảo quản tốt như vậy, đều đựng trong một chiếc hộp ngọc tốt, trong đó còn có hai cây linh dược tươi, rõ ràng là vừa mới lấy chưa được bao lâu. Nếu ở nơi có linh lực mạnh, có lẽ còn có thể nuôi cấy sống được.
Hơn nữa, Trần Thanh nhận ra, hai cây linh dược này đều dùng để phá kết giới, cũng có thể luyện thành đan dược để tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới.
Loại đan dược này được mọi người yêu thích hơn so với loại dùng để phục hồi hoặc tu luyện.
Sau khi kiểm tra những đan dược và linh dược này, Trần Thanh đột nhiên thầm cảm thấy mình thật may mắn.
Kỳ Môn Sơn này không phải không có đan dược. Nhưng trong lúc quyết đấu, Vân Hạn Lâm tới cuối cùng vẫn không lấy linh đan này ra, chắc ông ta không mang theo.
Theo tính cách của Vân Hạn Lâm, thì hẳn là chưa bao giờ coi trọng đến một võ giả thiên tiên đại thành như mình. Ông ta chắc chắn cảm thấy với thực lực của bản thân, chỉ cần vài chiêu thì có thể giải quyết được mình.
Nếu không thì tuyệt đối không thể không mang theo linh đan có tính hồi phục này được.
Nhưng lối suy nghĩ tự cao này lại hại chết ông ta. Nếu không thì bây giờ cái xác lạnh tanh nằm dưới đất kia chắc chắn là mình rồi.
Trần Thanh bùi ngùi một lúc, sau đó lại chìm vào niềm vui khôn xiết.
Mấy thứ như vũ khí, linh dược cũng không khiến anh mừng rỡ đến vậy, ngược lại mấy thứ lặt vặt lại khiến Trần Thanh vui mừng không thôi.
Vì trong mấy thứ này lại có một vạc thuốc, cũng chính là lò luyện đan.
Trần Thanh trước giờ đều muốn tìm một lò luyện đan. Dù gì kỹ thuật quan trọng nhất trong y thuật được lão già kia truyền lại chính là thuật luyện đan.
Mà anh vì để có thể dùng linh dược, vốn không luyện thành đan dược nên đành luyện thành thuốc tễ.
Nếu dùng cách đó với loại linh dược này thì đúng là một sự lãng phí.
Vì nếu luyện thành thuốc tễ thì một phần dược tính sẽ bị hao hụt.
Còn nếu luyện thành đan dược thì đảm bảo rằng dược tính sẽ không bị mất đi ở mức cao nhất.
Tuy lò luyện đan này trông hơi cũ kỹ, nhưng vì cũ kỹ nên chứng nó đã được sử dụng rất nhiều lần. Nếu dùng lò luyện đan như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Chưa kể, lò luyện đan này tuy hơi cũ nhưng trọng lượng không hề nhẹ. Trần Thanh dùng một tay nâng nó lên, có thể cảm nhận được một loại cảm giác nặng trịch, cảm thấy rất tốt.
Nhưng lò luyện đan có tốt hay không còn phải xem nó có thể luyện ra được đan dược hay không, và chất lượng của đan dược sẽ như thế nào?
Đây là những yếu tố then chốt để xác minh lò luyện đan có tốt hay không.
Trần Thanh rất háo hức bắt đầu tìm báu vật trong kho báu, đồng thời anh còn phân loại đống báu vật này ra, dĩ nhiên không phải chia theo loại mà chia theo công dụng của nó.
Dù gì trong này có rất nhiều thứ Trần Thanh cũng không dùng hết, nhưng nếu đã tới một lần thì đem hết đi cũng tốt.