Lọc Truyện

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 385: Không được phép hối hận

“Sau này, cấm anh không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu không, em sẽ không thèm quan tâm tới anh nữa đâu đấy”, Nam Cung Yến uy hiếp Trần Thanh bằng giọng điệu giận dỗi.

“Được rồi, sau này anh sẽ không làm những việc nguy hiểm đó nữa mà chỉ làm những việc mình chắc chắn mà thôi”, Trần Thanh nghe vợ quan tâm đến mình như vậy thì vui như mở cờ trong bụng, lập tức hứa hẹn.

“Như vậy còn được”, Nam Cung Yến gật đầu hài lòng, nhưng sau đó cô liền phản ứng lại.

“Anh vừa mới nói chỉ làm những chuyện chắc chắn sao?”, trong mắt Nam Cung Yến dấy lên một tia nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Trần Thanh hỏi.

“Đúng vậy, sao vậy? Vợ à, đừng lo, anh mới không thèm làm những việc mà không nắm chắc đâu mà”, Trần Thanh không nhận ra sát khí nguy hiểm trong giọng nói của vợ mình, liền nói với vẻ mặt hớn hở.

“Tốt lắm, anh được lắm”, Nam Cung Yến nghiến chặt răng, giọng nói rít qua kẽ răng, sau đó giẫm vào Trần Thanh một cái trước khi anh kịp phản ứng.

Làm sao anh biết rằng Nam Cung Yến sẽ đột ngột ra tay như vậy, trực tiếp bị cô giẫm trúng.

Chân khí trong người theo bản năng muốn đánh trả lại, nhưng chợt nhớ đây là vợ mình, sợ cô bị thương bởi đòn phản kích tự động của chân khí trong cơ thể, nên anh đã nhanh chóng khống chế lại.

Chỉ có một kết quả sau khi anh đã khống chế lại sức mạnh.

Đó là bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng.

“Vợ à, chuyện này là sao vậy?”, vẻ mặt của Trần Thanh lúc này ngơ ngác không hiểu gì, làm sao anh có thể ngờ được vợ mình lại đột nhiên ra tay vậy, à không là động chân mới đúng.

Không quản là động tay hay động chân thì cũng đều không đúng.

“Anh tự kiểm điểm lại mình đi, lại còn muốn chơi chữ với em, cũng không xem cho kỹ bổn cô nương này làm nghề gì, hứ. Tối nay anh ngủ ở phòng khách đi”, Nam Cung Yến mở cửa phòng, sau đó bá đạo nói.

“Vợ à, đừng mà, anh không muốn ngủ ở phòng khách”, Trần Thanh bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng thì vô cùng khổ sở nói.

“Này, anh ở bên ngoài làm gì vậy? Sao không vào phòng?”, đúng lúc này, Tuyên Hoàng mở cửa phòng bước vào thì nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Nghe được lời của Tuyên Hoàng, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bực bội, lập tức tức giận nhìn cô ấy, nếu không phải cô nhóc này nói với Nam Cung Yến thì mình cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài rồi, tất cả đều tại cô nhóc này.

“Khụ khụ, ý gì chứ, tôi hơi mệt, tôi phải vào phòng nghỉ ngơi rồi”, trước ánh mắt phẫn uất của Trần Thanh, Tuyên Hoàng lập tức đoán ra nguyên nhân của việc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ, lập tức nhanh như chớp chạy vào trong phòng mình.

“Cô… tức chết đi mất”, nhìn thấy Tuyên Hoàng chạy nhanh vào trong phòng, Trần Thanh vô cùng bực bội, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Hết cách, Trần Thanh đành phải ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, may mà anh ngủ ở đâu cũng chỉ ngồi thiền, có điều không có Nam Cung Yến ở bên cạnh nên độ dày của linh khí này kém đi rất nhiều. .

Tuy nhiên, có còn hơn không, tốt xấu gì cũng khá gần với Nam Cung Yến, độ dày của linh khí vẫn mạnh hơn nhiều so với ở hồ Lộc Minh.

Sau một đêm không có gì đáng nhắc tới, ngày hôm sau, Trần Thanh đã dậy thật sớm đi mua rau, bắt đầu làm điểm tâm.

Dù không biết tối hôm qua mình đã chọc Nam Cung Yến tức giận như thế nào nhưng thái độ của mình rất quan trọng, không thể để một người phụ nữ xinh đẹp như Nam Cung Yến đến xin lỗi mình được, vì vậy phải xem vào biểu hiện của anh rồi.

Bữa sáng này được gọi là vô cùng thịnh soạn, kết hợp giữa phong cách Hoa Hạ và phương Tây, bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao, bánh mì, sandwich, sữa, bánh mì không phải bánh mì thông thường mà là bánh mì được nướng theo công thức bí mật độc quyền của Trần Thanh.

Cả một bàn ăn sáng đã được bày biện sẵn, trong lòng anh vô cùng hớn hở đợi Nam Cung Yến thức dậy để ăn sáng.

“Woa, hôm nay là ngày gì vậy? Bữa sáng phong phú như vậy, thật hạnh phúc quá đi mất”, Tuyên Hoàng thức dậy đầu tiên, nhìn thấy trên bàn được bày biện đầy thức ăn, cô ấy lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị ăn ngấu nghiến.

“Đang làm gì vậy? Còn chưa rửa tay, mau đi làm vệ sinh cá nhân đi”, nhìn thấy Tuyên Hoàng trực tiếp xông đến, Trần Thanh nhanh chóng ngăn lại.

Không thể để cô nhóc này phá hỏng kế hoạch xin lỗi của mình được.

“Biết rồi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tuyên Hoàng chợt bĩu môi, hung hăng đi về phòng làm vệ sinh cá nhân.

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Yến đi ra khỏi phòng, cô đã rửa mặt và trang điểm xong.

“Vợ à, em phải đi làm rồi sao? Mau lại ăn sáng đi”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến từ trong phòng đi ra thì lập tức ân cần chào hỏi.

“Hứ, sao vậy? Đã hiểu tại sao hôm qua em lại tức giận rồi sao?”, ngay khi Nam Cung Yến đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn sáng.

Nhìn thấy vậy, cô không khỏi nuốt nước bột ừng ực, cô tất nhiên biết, một khi Trần Thanh trổ tài nấu nướng thì nhất định sẽ ngon hơn đồ ăn nấu ở những nơi bình thường.

Vốn dĩ Nam Cung Yến thực sự không muốn để ý đến Trần Thanh, nhưng bụng cô đã phản bội cô.

Có một tiếng kêu ọc ọc phát ra từ trong bụng cô, khiến Trần Thanh đột nhiên liếc nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Lẽ nào chưa thấy qua người đẹp đói bụng sao?”, mặt Nam Cung Yến đỏ bừng lên, tức giận ngồi vào bàn ăn, trực tiếp cầm điểm tâm lên và bắt đầu ăn.

“Vợ à, đây là phiên bản thu nhỏ của tất cả những bữa sáng anh làm. Nếu đã không muốn ăn no, thì cũng không được ăn ít đâu đấy”, nhìn thấy vợ đang ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì Trần Thanh vội vàng đi vào bếp, mang bữa sáng đã được anh dày công chuẩn bị lên.

Nam Cung Yến vốn đã cắn một miếng sandwich, nhưng khi nhìn thấy đĩa điểm tâm nhỏ mà Trần Thanh mang lên, mắt cô chợt sáng lên, lập tức đặt miếng sandwich đã cắn một miếng xuống đĩa, rồi giật lấy đĩa điểm tâm từ tay của anh.

“Đẹp quá à, em không nỡ ăn”, Nam Cung Yến nhìn bữa sáng hình trái tim trước mặt, hai mắt sáng lên.

“Chỉ là bữa sáng thôi mà. Sau này, mỗi ngày anh cũng sẽ làm bữa sáng này cho em”, khi thấy Nam Cung Yến không nỡ ăn thì anh lập tức cưng chiều nói.

“Đây là lời anh nói đấy, không được phép hối hận”, khi Nam Cung Yến nghe thấy lời hứa của Trần Thanh, liền ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói.

“Ơ… Đúng vậy, không hối hận”, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Nam Cung Yến, Trần Thanh chợt ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT